17/2/19

5 for today



1. Ê ẩm khắp eo và chân vì tập tành. Hậu quả của lười biếng thiệt khủng khiếp a T^T

2. Đốm hồ hởi đề nghị: "Tối nay mình bào quả này ra xào với cá lóc đi mẹ ơi!"
Mẹ nàng trân trân nhìn nàng rồi chỉ vào nàng mà cười phá lên đầy khinh miệt: "Con bé này ngớ ngẩn thật rồi! Nó gọi su hào là quả kìaaa! Ha ha ha!!!"
Ai đó nói tôi biết người phụ nữ này không phải mẹ tôi đi... T^T

3. Vẫn là Đốm và mẹ, tiếp tục làm kem, vì mẹ nàng có vẻ càng lúc càng khoái món kem nhà làm thơm ngon ngọt dịu ~ Lần này chúng tôi làm kem đậu xanh với sữa chua nếp cẩm, phủ đầy cả gạo lứt và đậu phộng bên trên. 

4. Chú chim nhỏ mà lần trước chúng tôi cứu được từ tay Bớp, hôm qua đã bay vững. Hai mẹ con chim từ trên gác mái sà xuống cây dâu tằm. Chim mẹ bứt một quả đỏ thả vào miệng chim con. Cứ thế, hai mẹ con lích chích chuyền từ chỗ này sang chỗ kia, cặm cụi ăn những quả dâu tằm còn chưa được chín mọng. Thiệt yêu quá chừng. 

5. Sáng chủ nhật đầy nắng của tháng hai, phòng cô ấy thoảng hương hoa bưởi, thơm thiệt là thơm...








14/2/19

10/2/19

5 for today



1. Tuli hét lên: "Tại sao chị lại chặn không cho em xem blog?"
Đốm yếu ớt (chưa kịp) phân bua: "Ô... Thật ra thì... "
Tuli tiếp tục hét: "Không thật giả gì hết. Chị mở blog mauuu! Em muốn xemmm!!!"
Đốm mất hết lý trí trước sự trỗi dậy của nữ thần phẫn nộ nên nàng lật đật mở blog và không dám ho he gì nữa. Đốm thiệt đáng thương.

2. Tranh thủ ngày chủ nhật cuối cùng của kỳ nghỉ lễ để cùng mẹ làm món kem chuối. Tại sao lại là kem chuối mà không phải kem xoài, kem nho hay kem mận? Vì mẫu thân đại nhân muốn kiếm cớ để giải quyết hết chỗ chuối cúng ngày Tết chứ sao. Kem Chuối Cúng, nghe hơi ghê nhưng chắc vị không đến nỗi nào...

3. Vẫn mê mấy chiếc váy hoa, với chấm bi, với họa tiết ca-rô, kẻ sọc này nọ, nhưng em Tuli bảo chị lớn rồi, nên chuyển sang monochrome style đi chứ. Thế xong hôm nọ mặc đúng kiểu monochrome vào trông chả khác gì con trai, có người còn nghi mình là les. Thiệt tình...

4. Nàng Bịnh khoe em Bơ biết gọi "mẹ", nhưng hễ bảo gọi "ba" thì tên nhóc kháu khỉnh liền "au au" mấy tiếng như cún con :")) Bơ nhà ta thiệt đáng yêu quá sức, dì Đốm hết biết dùng ngôn từ nào để diễn tả nữa rồi :">

5. Nãy cô bạn nhắc 4 ngày nữa là Valentine. Chả hiểu nhắc tôi cái này để làm gì. Nhưng thôi, nếu nàng đã khiến tôi nhớ đến thì hôm ấy tôi sẽ tự mua chocolate ăn vậy, coi như hòa chung không khí với những người hạnh phúc nào ~






9/2/19

Viết dài, viết vội, cho vơi nỗi buồn



Hậu đậu ngốc nghếch 
Sáng nay bỗng nhiên thèm mì trong lúc rửa mặt. Vừa mơ màng vừa nấu mì, tôi làm rơi ngay con dao xuống chân, mũi dao nhọn cắt xoẹt ống chân một đường thật ngọt. Tôi ù ì cúi xuống nhìn rồi chép miệng bỏ qua, chậc, kệ đi, ăn mì đã rồi tính tiếp. Kết quả là tôi quên luôn, mãi đến tận trưa lúc đang tắm mới nhìn thấy vết đứt màu đỏ thẫm nơi ống chân. Sao tôi đãng trí thế nhỉ...?

Đường dài trầm lặng 
Mấy năm gần đây, Tết nào tôi cũng dành một buổi hẹn nho nhỏ với cô bạn đã học cùng những năm cấp 2 và cấp 3. Chính là cô nàng từng làm ở phòng nghiên cứu vật lý lý thuyết trên Đà Lạt. Nay thì nàng đã trở thành một gia sư cao cấp, chuyên dạy đám thiếu niên siêu thông minh muốn tham gia các kỳ thi Olympic. Cuộc đời của nàng trở nên bận rộn hơn nhưng cũng trầm lặng hơn, chẳng lệch đi đâu xa ngoài mục đích dạy thật tốt cho học trò và kiếm thật nhiều tiền cho mẹ nàng. Tôi chẳng thể nào nhớ được hình ảnh cô nàng nhút nhát đam mê vẽ truyện tranh khi xưa nữa. Nhưng tôi không lấy làm tiếc về điều đó, và tôi biết nàng cũng vậy.

Trăng và sao 
Ban nãy tôi đứng ngắm trăng ngoài hiên. Mùa này mặt trăng và ngôi sao sáng nhất cách nhau thật xa. Chúng nom hơi cô đơn, tôi nghĩ, cũng giông giống như tôi và cậu ấy vậy.

Buồn nhất 
Đêm qua tôi nhận được mail của nàng Aryn yêu dấu. Nàng chụp màn hình một entry tôi viết về những điều buồn nhất hồi tháng Bảy cách đây sáu năm, và nàng hỏi bây giờ những điều đó còn làm tôi buồn không? Câu hỏi nhẹ nhàng đến thế mà vẫn khiến tôi chực khóc (hồi này tôi thật dễ xúc động). 
Sáu năm, chẳng ngắn chẳng dài, cứ thế trôi qua trong chớp mắt. Có những chuyện buồn đã trở nên phai nhạt, có những chuyện buồn vẫn ở yên đâu đó trong lòng, lại có những chuyện còn buồn hơn đang hiện hữu. Tôi học được bao nhiêu điều, nào là chấp nhận, nào là thở dài bỏ qua, nào là yêu đời giản dị, nhưng chẳng thể nào học được cách quên đi mãi mãi. Hồ nước sâu thẳm trong lòng thi thoảng sẽ vì một viên sỏi nhỏ mà gợn sóng, cứ vậy mãi thôi...

Chết 
Vào một đêm nọ, thời tôi còn là cô sinh viên nông nổi, bọn tôi đã dừng xe trên cầu vượt, nhìn xuống xa lộ Hà Nội lộng gió và đếm hàng bao nhiêu chiếc xe đang lao vun vút về phía những chùm bokeh vàng lấp lóa. Bọn tôi chơi trò một đứa đọc biển số, còn một đứa trả lời xem chiếc xe ấy của tỉnh nào. Thực ra khi ấy tôi cũng khá say rồi. Tất cả những gì tôi muốn làm là trèo qua thành cầu vượt và lao đầu xuống dòng xe bên dưới, kết thúc cho nhanh sự tồn tại khốn kiếp của mình. Mà tôi cũng đã bắt đầu làm như vậy thật, chống hai tay lên thành cầu vượt rồi rướn người về phía trước. 
Bất giác, giọng nói hoài nghi bên cạnh vang lên: "Em làm gì vậy? Cẩn thận té bây giờ..." 
Tôi khẽ "ồ..."
Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn cơn gió khô nóng phần phật lùa tung mái tóc tôi. Tôi lặng ngắm con người đang đứng cạnh mình và cảm thấy thương hại vô cùng. Con người sẽ không bao giờ hiểu được tôi ấy thật không đáng phải nhìn tôi nát bét trên mặt đường. Không đáng một chút nào. Tôi nghĩ thế, nên tôi chỉ mỉm cười và cố gắng nhìn cho kỹ gương mặt đầy hoài nghi nọ, dù tôi thừa biết mình sẽ chẳng thể nào nhớ nổi. 
Lúc nào cũng vậy, cứ khi tôi muốn nhân lúc thiếu tỉnh táo để tìm cách chết cho nhanh thì luôn có một thế lực ngây thơ nào đó cản trở. Kết quả là tôi vẫn sống, lúc vui lúc buồn, khi ghét khi yêu, tôi vẫn sống, cùng với tâm hồn bất trị ẩn sau vẻ ngoài nhạt nhẽo của mình. Tôi vừa hèn nhát vừa dũng cảm tìm cách chết. Và trên con đường hối hả đi về phía vực sâu ấy, tôi chỉ đôi lúc khựng lại khi nghe được một tiếng gọi thân thương. 
Tôi vẫn sống chỉ vì đôi lần nghe được một tiếng gọi thân thương. 









...


















3/2/19

...





Sáng 29 Tết, ghé cắt tóc ở một tiệm không quen. Bạn nam cắt tóc có đôi bàn tay thiệt xinh đẹp, ngón tay mảnh mai, thon dài khiến con gái cũng phải ghen tị. Áo bạn nam thơm mùi nắng ngoài sân phơi (chứ không phải mùi thuốc lá như mấy gã khác). Cắt tóc xong, cô gái lại trở thành một cậu thiếu niên. Cậu thiếu niên tự nhủ từ giờ sẽ cắt tóc ở tiệm này luôn chứ không thèm quay lại tiệm cũ nữa, vì bạn thợ cắt tóc này thiệt là thơm.
Tự dưng tối nay cảm thấy muốn ngủ, thực sự muốn ngủ... Ôi chao...