30/12/21

5 for today

 

1. Hết hi vọng với gương mặt lốm đốm vết thâm này rồi nên tôi thây kệ luôn. Thay vào đó tôi tiêu mấy đồng tiền còm cõi trong tài khoản vào việc mua gia vị nấu ăn và bộ ấm pha trà. 

 

2. Tôi định qua năm sẽ mua xe đạp điện. Đã đến lúc phải tự mình điều khiển một loại phương tiện giao thông nào đó và cố gắng không gây chết người rồi. Sau đó, nếu may mắn, tôi có thể chở u tôi đi dạo loanh quanh phố được :)) Mong rằng xe đạp điện sẽ là lựa chọn an toàn. :))

 

3. U tôi dạo này mê một bộ phim gì đó của Ấn Độ chiếu trên tivi. Nữ chính có gương mặt y như cô dâu ma trong phim hoạt hình Corpse Bride. Cô ta, từ một cô gái bình thường phấn đấu trở thành minh tinh (với gương mặt cô dâu ma Emily??!), nhưng lại đánh đổi bằng việc mất đi người cô ta yêu thương (mặc dù trước đó cô ta không hề nhận ra mình thích anh kia).

Mô-típ hơi cũ, lại còn là phim lồng tiếng, nhưng được cái không có những màn nhảy múa hát vô tội vạ (vốn là đặc sản của phim Ấn Độ).

 

4. Đại sứ quán Ba Lan ở Hà Nội tự nhiên gửi cho tôi thư mời tham dự buổi ra mắt một tác phẩm truyện tranh chuyển thể từ tiểu thuyết gì đó (có vẻ nổi tiếng ở Ba Lan). Theo đó, tôi cần hồi đáp lại cho một chị nào đấy bên đại sứ quán, người mà nghe qua một loạt các chức danh của chị, tôi đã thấy chỉ có ở những người học giỏi. 

Đại sứ quán mà phải mời tới một người như tôi thì chắc ở đó phải neo người lắm (do dịch bệnh nên khó mời những người khác chăng?). Tất nhiên là tôi ở xa quá nên không sắp xếp đi được. Tôi tiếc thật, vì tôi ngó thấy địa chỉ nhà riêng của Đại sứ ở số 1 Chùa Một Cột, đọc lên đã thấy sang hết cả mồm rồi :)) Hơn nữa gái quê như tôi nào có bao giờ được vào mấy nơi ngầu như nhà riêng của Đại sứ hay Đại sứ quán đâu. Họ có trồng cả vườn bạch dương trong Đại sứ quán không nhỉ? Ở đấy có tuyết nhân tạo bay vèo vèo như trong phim không? Họ có nói chuyện với nhau bằng 7 thứ tiếng không? Aigoo... 

 

5. Có kênh này nghe nhạc hay lắm nè các anh em: *click here*




28/12/21

Bài hát ấy vẫn còn là dang dở...





photo by caplochanvu



Nắng đã tắt dần trên lá im
Chiều đã sẫm màu xanh trong mắt tối
Đường đã hết trước biển cao vời vợi
Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn

 

Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm

 

Người đã sống hết tận cùng năm tháng
Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên

 

Anh vẫn chưa nói được cùng em
Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
Chưa hiểu được mùi thơm của lá
Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng
Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương

 

Ôi nếu phải tan thành bụi cát
Thành hư vô, không khí trời, không ánh sáng
Chỉ rỗng không, câm lặng, vô hình
Sẽ ở đâu, bài hát ấy của anh

 

Gương mặt của hôm nay ơi,
em của những ngày đang sống?
Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay
Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
Không tới được một vì sao xa lắc
Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng
Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi
Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay

 

Ta đã có những ngày vui sướng nhất
Đã uống cả men nồng và rượu chát
Đã đi qua cùng tận của con đường

 

Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:
Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

 


Lưu Quang Vũ






26/12/21

5 for today

 

1. Thiếu niên khi đang tập trung viết blog sẽ có thần thái "quạu" như Beethoven trong bức chân dung nổi tiếng.

Hôm nay chàng ta ốm rồi. Cảm cúm. Ban chiều còn lật đật đi xét nghiệm xem có phải nhiễm covid không. Tội nghiệp. Năm nay dịch bệnh, đi lại khó khăn nên chúng tôi không thể đón Giáng sinh cùng nhau. Thiếu niên vì thế mà sọm hẳn đi. Chắc chàng ta nhớ em Dòi mặp của chàng ta lắm.

 

2. Đôi khi tôi nghĩ mình giống cơn ác mộng của gia đình.

 

3. Không hiểu sao người ta lại không ưa phim Don't Look Up. Riêng tôi thì khá thích sự trào phúng của phim này. 

Nhân tiện, phim hoạt hình Encanto là phương thuốc hữu hiệu khiến tinh thần vui vẻ trước giờ đi ngủ đấy.

 

4. Hôm nọ tự nhiên nghĩ về hội những bà cô bao gồm nàng Shh, cô Kira và tôi.

Có thể chúng tôi sẽ rất hợp cạ nếu một tối nào đó rình tang tổ chức tiệc BBQ như kiểu nàng Shh hay làm, rồi sau đó chúng tôi sẽ ngồi bàn tán rôm rả về mấy chuyện làm đẹp và giữ gìn sức khỏe mà cô Kira quan tâm. Cuối cùng, tôi sẽ đọc cho hai cô nàng nghe bộ Miền Dâu Dại trước khi đi vào giấc ngủ.

Hoạt động của hội này thiệt lành mạnh biết bao! :"))

 

5. Có những điều vốn dĩ không thể thỏa hiệp, chỉ có thể như thế, phải là như thế mới được. Kiểu như Riêng một góc trời phải là ca sĩ Tuấn Ngọc hát vậy đấy.




24/12/21

Christmas at home ♪♫

 



Giáng sinh an lành nha các tình iu ~

























17/12/21

5 for today

 

1. Rằm thứ mười một của năm. Trăng màu be. Trời se se lạnh nên chúng tôi nấu món cháo trai và su hào cho bữa tối.

 

2. Hồi này tôi thường mê mẩn với bộ Miền Dâu Dại và cuốn lịch Thị trấn Mèo.

 

3. Thời sinh viên tôi rất thích đọc tiểu thuyết của Murakami. Bây giờ tôi ít đọc hơn. Tôi nhận ra mình sẽ tìm đến những câu chuyện của ông ấy khi bản thân cần một quãng nghỉ để trở nên thật bình tĩnh trước những biến cố.

 

4. Đôi khi, tôi chơi Đào Vàng vì tôi chỉ có một mình, mà hiện thực lại khá nghiệt ngã. 

 

5. Mấy hôm vừa rồi tôi nghĩ mình đã lâm vào một tình trạng tạm gọi là "từ từ tan biến". Tôi sụt mất 1 kg chỉ trong một ngày. Bầu ngực xẹp đi. Gương mặt nhợt nhạt. Tóc rụng lả tả. Tôi không ngủ được vì trong đầu có âm thanh u u như thể chiếc tivi thùng bị mất sóng. Có một hôm tôi thậm chí còn không đi vệ sinh được.

Tôi không có chút nhận thức nào về tất cả những điều đó.

Tôi vẫn ăn uống, vẫn làm việc, vẫn uống trà và trò chuyện với mẹ. Chỉ có điều tôi chẳng biết mình đã làm những điều đó bằng cách nào. Não tôi có một khoảng trống trong suốt những hôm ấy, như thể tôi đã mộng du và đi bên mép sân thượng của tòa nhà 80 tầng. 

Bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cho rằng tôi đã đột ngột đánh mất một điều quan trọng, vì thế mà bản thân cũng từ từ mất đi.




13/12/21

5 for today

  

1. Quay đi quay lại đã sắp đến Giáng Sinh, chỉ còn chục ngày nữa ấy nhỉ. Mẹ bảo cuối tuần này mấy mẹ con tranh thủ giăng điện lắp đèn, để từ giờ đến Tết Nguyên Đán ngắm cho vui. Cả năm cũng chỉ có mấy chuyện sửa soạn như này là đủ để khiến cõi lòng nhàn nhạt của tôi được chộn rộn đôi chút. 

 

2. Thằng cu Đồng nhà đối diện đã hai lần lấy mẫu xét nghiệm ngay tại nhà. Tuy tôi chẳng ưa gì nó lắm nhưng nó không bị sao cả cũng may. Nó vẫn nghịch ngợm gào thét vang cả ngõ.

Chỗ tôi và trên Đà Lạt coi bầy hầy dịch bệnh vậy mà bây giờ cũng trở về vùng xanh rồi đấy. Sáng nay tỉnh giấc đã nghe tiếng nhạc trẻ con từ bên trường mẫu giáo ngay đầu ngõ vọng lại. Bố tôi bảo mỗi lớp có tầm 5, 6 đứa nhỏ, vì chẳng mấy phụ huynh chịu đưa con đến trường. Nhưng thôi, trường không còn hoang vắng và buồn hiu là được rồi.

 

3. Sau khi đọc nốt cuốn Sống vốn đơn thuần, tôi tần ngần nhìn giá sách. Cuối cùng tôi quyết định cầm cuốn Những người đàn ông không có đàn bà ra đọc lại. 

 

4. Cho dù đã lớn tới đâu, đã cứng rắn thế nào, thì tôi vẫn không tránh khỏi những lúc bị miệng lưỡi thiên hạ ức hiếp. Con người mà, luôn là thứ đáng sợ nhất trên đời này. 

Tôi hơi buồn. Thực ra là chán, đến mức tôi vô cùng mong mình có 200 tỉ để chọi vỡ đầu bọn người chả ra gì kia. Phong thái của người có lắm tiền thiệt uy dũng làm sao... haiz... Còn như tôi, tiền thì chắc chắn là không có rồi, khóc òa lên cũng không được, nên tôi đành mở trò Đào Vàng ra chơi được hơn 60.000 điểm mới dừng. 

Vẫn chưa hết buồn. 

 

5. Hôm nọ tình cờ thấy trên Instagram cái này:

"Một trong những nguyên tắc của Mafia Ý là không bao giờ phản bội vợ mình. Bởi vì, nếu bạn có thể phản bội người đã tin tưởng và yên tâm nhắm mắt nằm ngủ bên cạnh bạn, thì bạn không đáng để ai tin tưởng."

Tôi rất muốn hỏi một ông Mafia Ý "người thực việc thực" xem chuyện này có thật hay chăng. Song cũng phải nói rằng mấy lời bên trên đây quả là đúng. Rất đúng.




6/12/21

5 for today

 

1. Tôi tắm xong thì hoàng hôn đã tàn. Gió đông bắc khô và lạnh thổi lung lay đám mắc áo ngoài dây phơi. Tôi ngẩng đầu nhìn vũng trời xanh còn sót lại giữa bóng đen thẫm của cây và những mái nhà, nơi đó có mảnh trăng gầy mùa đông và một ngôi sao nhỏ. Trăng và sao, cách nhau chừng một gang tay, tỏa ánh sáng lấp lánh, lành lạnh. Lòng tôi khẽ lay động khi nghĩ đến lúc chúng ở cạnh nhau, rồi từ từ cách xa nhau, rồi lại dần dần xích lại gần nhau, cứ đều đặn theo chu kỳ ấy mặc cho trời mưa hay nắng. Sự thủy chung ấy thật đẹp làm sao.

 

2. Hôm qua ra phố mua ít sữa tươi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ với bàn tay bị bỏng cũng đang đứng mua sữa ở cửa hàng. Vết bỏng vừa mới kéo được ít da non choán toàn bộ bàn tay phải của chị ta. Ngón út mất hẳn, ngón áp út chỉ còn một đốt, những ngón còn lại không gập lại được.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay vẹo vọ kỳ dị ấy, không sao dứt ra được dẫu biết cái nhìn của mình thật thiếu lịch sự. Hình như tôi chưa bao giờ nhìn gần và kỹ tàn tích của một tai nạn trên thân thể đến vậy. Tôi cảm nhận được nỗi đau trống rỗng, như thể nhìn một nhân vật đang hét lên đau đớn trong bộ phim câm. Gương mặt đau đớn của nhân vật kết hợp với cảm giác thuần tưởng tượng của tôi tạo thành một sự trống rỗng đến khó tả. Sự trống rỗng ấy tựa cơn gió mạnh đánh bạt tâm trí tôi khỏi không gian ồn ào của khu chợ.

Cuối cùng, vì thấy hành vi nhìn của mình không đàng hoàng cho lắm, tôi quay mặt về phía tủ kính sáng lấp lánh của tiệm bánh kem bên cạnh cửa hàng sữa. Nhưng vẫn kịp nhìn thấy bóng của bàn tay bị bỏng ấy trên mặt tủ kính, đang từ từ đi về phía xa.

 

3. Tôi không còn giữ được tâm thế trung dung khi đọc các tiểu thuyết của ông Kawabata Yasunari.

Lần gần đây nhất là khi đọc lại cuốn Ngàn cánh hạc. Tôi bắt đầu khó chịu vì những gì nhân vật Kikuji làm. Tôi cảm thấy anh ta làm vấy bẩn vẻ đẹp của mọi thứ trong truyện và đâm ra không muốn thấu hiểu những cảm xúc của anh ta nữa (dẫu cho tôi vẫn nhận ra anh ta có những cảm xúc tinh tế). 

Trước đây tôi không như vậy. Không rõ có phải tôi đã trở nên quá trần tục nên chẳng còn chấp nhận được những điều quá thuần khiết vượt ra khỏi ranh giới đạo đức, hay những điều trái luân thường đang núp bóng cái đẹp để đánh lừa tôi. Tóm lại, tôi chỉ còn nhìn ra cái đẹp, nhưng khi đánh giá tổng thể, tôi không muốn chấp nhận mấy điều trái khoáy khiến tôi bực bõ nữa.

 

4. Ở góc của hàng rào ngăn giữa mảnh vườn bên hông nhà với khoảnh sân nuôi gà phía sau có một cây dạ lý hương. Không biết cơn gió hay con chim nhỏ nào đó đã làm rớt hạt giống dạ lý hương đến đây, mà vào buổi sớm mai năm ngoái, mẹ tôi phát hiện cái cây nhỏ ấy lặng lẽ lớn nơi góc vườn. Nó dùng chùm hoa của mình lay động tỏa hương dịu dàng, những bông hoa nom y hệt những ngôi sao màu xanh lá xinh xinh.

Tôi thường đứng nơi cửa sổ của gian nhà phía sau cùng để ngắm cây dạ lý hương những lúc sáng sớm hoặc cuối chiều. Tôi và nó cùng chia sẻ khoảng không tĩnh mịch và sự tồn tại yên lặng của bản thân. Dường như những phiến lá xanh thanh nhã của cái cây phát ra một giai điệu xa xăm nào đó nghe từa tựa bài Thiên lý chi ngoại trong đầu tôi.

Vậy là từ ngày cùng nhau nghe một khúc nhạc, tôi và cây dạ lý hương ấy, có lẽ, đã trở thành bạn thân.

 

5. Tôi thương và nhớ thiếu niên vô cùng. Mỗi ngày nhìn gương mặt cậu ấy qua màn hình, tim tôi đều thắt lại. Tôi thèm được hôn lên vành tai mềm mại và lạnh lạnh của cậu ấy đến nỗi nằm mơ cũng thấy. Thiếu niên khờ khạo của tôi... thiếu niên khờ khạo trong lòng tôi...