30/9/22

5 for today

 

 

1. Mưa lớn. Khi mùa gió tây nam ở Tây Nguyên và mùa mưa lũ tại miền Trung hợp làm một, thành phố nhỏ tí này chẳng có gì ngoài mưa. Ở đây, chúng tôi chẳng bao giờ có thiên tai gì, ngoài mưa. 

Mong rằng miền Trung sớm ổn. Mùa mưa lũ nơi đó chỉ mới bắt đầu...

 

2. Tôi đọc cuốn Tôi đi học của thầy Nguyễn Ngọc Ký vào khoảng đâu đó năm lớp 4.

Hồi ấy, tôi thích cuốn sách này ngay từ cái tiêu đề ngắn gọn và mộc mạc. Thầy Ký trong cuốn tự truyện như người bạn thân của tôi. Chưa từng thấy ai ham học và chăm chỉ đến vậy. Mặc dù thầy-trong-cuốn-sách-của-thầy chả giúp tôi yêu trường lớp bạn bè thêm tí nào (do thế giới học đường như shit của tôi thôi, chứ sách thầy viết thật sự rất cảm động), nhưng chí ít tôi vẫn cảm thấy nể phục những con người giàu nghị lực, và tôi học được cách không bao giờ bạc nhược yếu hèn.

Hóa ra thầy và gia đình đã sinh sống ở Thủ Đức từ rất lâu. Tôi cũng lê la ở Thủ Đức suốt trong những năm tháng sinh viên. Nói theo ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ, tôi đã may mắn được "hít chung bầu không khí của quận" với thần tượng. Thế là đủ may mắn rồi, nhỉ.

 

3. Tôi rất thích các sản phẩm từ trứng và sữa. Tôi mê ăn bánh bông lan và các loại bánh kem. Chính vì thế, u tôi đã cho tôi bộ gen dễ-phát-phì-sau-tuổi-30. Thật hâm mộ những người được uống 3 cốc sữa một ngày.

 

4. Mẹ là fan bự của mọi chứng ung thư và bệnh tiểu đường. Tức là, hễ bất kỳ ai trong nhà có một sự khó chịu nào đó trong người, bà liền quy mọi triệu chứng về hai loại bệnh này. Thằng em tôi khó nuốt cơm, khả năng nó bị ung thư thực quản. Mẹ bỗng dưng sụt mất một cân, rất có thể đã mắc tiểu đường. Tôi đau họng không dứt, khéo bị ung thư vòm họng rồi. Ông già tôi hút thuốc, chắc chắn bị ung thư phổi, không lệch đi đâu được (cái này có thể đúng đấy).

Và thế là người phụ nữ đáng thương sống trong nỗi lo ngay ngáy thường trực, rằng một ngày nào đó chúa tể ung thư (hay ác ma tiểu đường gì đó) sẽ đậu trên mái nhà tôi và thò tay xuống nhón một trong bốn người (hoặc cả bốn) đi mất. Chị ta gần như quên mất một chuyện: vui vẻ chính là thứ vũ khí đầu tiên giúp chúng ta chống lại bệnh tật, sau nữa là tiền. Tiền đã luôn không có rồi, vậy chúng ta chỉ còn cái tinh thần này thôi. Mau cười lên đi, còn chần chừ gì nữa.

 

5. Ừm... khá lắm, Terry!

 

- Bây giờ tôi đang yêu Terry.

- ... anh ấy có làm em cười không?

- Anh ấy không làm tôi khóc.

- ...





24/9/22

5 for today

 


1. "Giết người cũng giống như hút thuốc vậy, chỉ có lần đầu là khó làm thôi" - từ phim Decision to leave.

 

2. Thằng em tôi vừa đi phẫu thuật nâng mũi. Nhờ hóng hớt thông tin từ nó mà giờ đây tôi cũng biết kha khá kiến thức về mấy vụ phẫu thuật làm đẹp. Nhưng có thể tóm lại là, tôi thích để mặt xấu như vầy hơn là đi mổ xẻ :"))

 

3. Hễ phải ngồi xe ô tô là tôi lại ngậm một hoặc hai viên kẹo cà phê Kopiko. Riết rồi tôi đâm ra ghiền kẹo này. Thậm chí tôi còn có hẳn một hộp thiếc đựng kẹo đặt ngay trên bàn làm việc, để mỗi cuối chiều sẽ nhón một viên ngậm cho vui. Tôi cảm thấy đỡ cô đơn hơn mỗi lúc ngậm kẹo cà phê Kopiko. Hình như vậy.

 

4. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm loại phòng ở nhà nghỉ "đèn mờ" là vào đợt mùa hè.

Tất nhiên không phải tôi hành nghề gái điếm. Chỉ là bữa đấy bọn tôi không muốn cách rách phiền toái nên đã thuê phòng ở nhà nghỉ để ngủ tạm một đêm. Tôi không hề biết rằng "nhà nghỉ" ở làng quê là một khái niệm rất hiếm hoi và hơi bị "lệch lạc". Nhờ vậy, tôi đã có dịp cảm nhận cảm giác về những căn phòng nơi nhà nghỉ tồi tàn vẫn hay được mô tả trong tiểu thuyết.

Mọi thứ trong phòng hơi dơ một chút, lại hơi móp méo chút nữa (như thể chúng hiện lên trong ảo giác của một gã nghiện rượu). Phảng phất mùi đắng gắt của thuốc lá rẻ tiền trộn lẫn với mùi khai khai từ phòng vệ sinh. Tấm trải nệm mỏng dính, ram ráp, thủng lỗ chỗ. Gối có mùi "người" và mang một loại hơi ấm đáng ngờ (mà sau khi cân nhắc, tôi quyết định không cố gắng truy tìm nguồn gốc của thứ hơi ấm này làm gì cho thêm phần căng thẳng). Chiếc quạt gắn tường bị hỏng cần cổ, phát ra tiếng rè rè như máy xay sinh tố. Thứ duy nhất trông có vẻ không tồi tàn chính là cái điều hòa nhiệt độ, song chiếc điều khiển máy điều hòa lại cũ kỹ đến đáng ngạc nhiên.

Tối đó, vừa nằm tôi vừa nghĩ đến khách sạn Cá Heo cổ lỗ sĩ trong cuốn Cuộc săn cừu hoang - nơi anh ta và cô bạn gái lưu trú, và anh ta còn nhặt được hai sợi lông mu ở cạnh chân giường. Thật kỳ diệu vì có ngày tôi cũng nằm ở một nơi mang bầu không khí tương tự.

Tôi lại nghĩ tiếp đến chuyện nếu tôi là gái điếm, hẳn là tôi sẽ khó mà tập trung công tác được ở môi trường không sạch sẽ thế này. Rất có khả năng tôi phải yêu cầu khách hàng của mình ngồi đợi, trong lúc đó tôi cật lực lau chùi và dọn dẹp phòng một lượt (loại dọn dẹp giúp ta có thể tự tin cạ mũi vào cái bồn cầu sạch như lau như li). Với độ bẩn của căn phòng, và sự cầu tiến của tôi trong quá trình dọn dẹp, khả năng khách của tôi sẽ lăn quay ra ngủ trước cả khi tôi làm xong. Vậy lúc ấy ai sẽ là người trả tiền cho tôi? Khách mua dâm hay chủ nhà nghỉ?

Tôi cứ miên man nghĩ cho đến khi chìm vào giấc ngủ nặng nhọc đêm hè tự lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, bọn tôi rời khỏi nhà nghỉ. Chưa bao giờ tôi xúc động khi hít một ngụm không khí sớm mai tinh khôi đến vậy.

Một đêm không tồi.

 

5. Hồi này tôi đang mê nhân vật Daemon Targaryen. Đúng kiểu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn ahihi~

 

Thị Đốm đã tiêu cả 10 năm thanh xuân để theo series này:



Giờ đây, nàng ta khả năng sẽ tiêu xừ nó 10 năm tuổi trẻ nữa cho series này:


Xem xong hết thì đến trung niên là vừa luôn :"))





7/9/22

*:・゚✧ ๐*˟ ˚





một thương

hai nhớ

ba trông này


từng canh

từng phút

bao đêm ngày


hỏi trăng, trăng có mấy hao gầy

mà sao trăng cứ khuyết lại đầy