30/9/22

5 for today

 

 

1. Mưa lớn. Khi mùa gió tây nam ở Tây Nguyên và mùa mưa lũ tại miền Trung hợp làm một, thành phố nhỏ tí này chẳng có gì ngoài mưa. Ở đây, chúng tôi chẳng bao giờ có thiên tai gì, ngoài mưa. 

Mong rằng miền Trung sớm ổn. Mùa mưa lũ nơi đó chỉ mới bắt đầu...

 

2. Tôi đọc cuốn Tôi đi học của thầy Nguyễn Ngọc Ký vào khoảng đâu đó năm lớp 4.

Hồi ấy, tôi thích cuốn sách này ngay từ cái tiêu đề ngắn gọn và mộc mạc. Thầy Ký trong cuốn tự truyện như người bạn thân của tôi. Chưa từng thấy ai ham học và chăm chỉ đến vậy. Mặc dù thầy-trong-cuốn-sách-của-thầy chả giúp tôi yêu trường lớp bạn bè thêm tí nào (do thế giới học đường như shit của tôi thôi, chứ sách thầy viết thật sự rất cảm động), nhưng chí ít tôi vẫn cảm thấy nể phục những con người giàu nghị lực, và tôi học được cách không bao giờ bạc nhược yếu hèn.

Hóa ra thầy và gia đình đã sinh sống ở Thủ Đức từ rất lâu. Tôi cũng lê la ở Thủ Đức suốt trong những năm tháng sinh viên. Nói theo ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ, tôi đã may mắn được "hít chung bầu không khí của quận" với thần tượng. Thế là đủ may mắn rồi, nhỉ.

 

3. Tôi rất thích các sản phẩm từ trứng và sữa. Tôi mê ăn bánh bông lan và các loại bánh kem. Chính vì thế, u tôi đã cho tôi bộ gen dễ-phát-phì-sau-tuổi-30. Thật hâm mộ những người được uống 3 cốc sữa một ngày.

 

4. Mẹ là fan bự của mọi chứng ung thư và bệnh tiểu đường. Tức là, hễ bất kỳ ai trong nhà có một sự khó chịu nào đó trong người, bà liền quy mọi triệu chứng về hai loại bệnh này. Thằng em tôi khó nuốt cơm, khả năng nó bị ung thư thực quản. Mẹ bỗng dưng sụt mất một cân, rất có thể đã mắc tiểu đường. Tôi đau họng không dứt, khéo bị ung thư vòm họng rồi. Ông già tôi hút thuốc, chắc chắn bị ung thư phổi, không lệch đi đâu được (cái này có thể đúng đấy).

Và thế là người phụ nữ đáng thương sống trong nỗi lo ngay ngáy thường trực, rằng một ngày nào đó chúa tể ung thư (hay ác ma tiểu đường gì đó) sẽ đậu trên mái nhà tôi và thò tay xuống nhón một trong bốn người (hoặc cả bốn) đi mất. Chị ta gần như quên mất một chuyện: vui vẻ chính là thứ vũ khí đầu tiên giúp chúng ta chống lại bệnh tật, sau nữa là tiền. Tiền đã luôn không có rồi, vậy chúng ta chỉ còn cái tinh thần này thôi. Mau cười lên đi, còn chần chừ gì nữa.

 

5. Ừm... khá lắm, Terry!

 

- Bây giờ tôi đang yêu Terry.

- ... anh ấy có làm em cười không?

- Anh ấy không làm tôi khóc.

- ...





2 nhận xét:

  1. Tôi cũng thích ăn bánh mềm dạng bông lan, kem nhưng phải mềm, mịn, xốp nhẹ chứ bột không quá đặc, ăn vào tan nhanh đặc biệt là phải ngọt ít thôi. Nên mỗi lần ăn đều rất kén chọn ý.
    Mỗi lần vào blog của cô, giống như có thế lực nào đó thôi thúc tôi "hãy tìm nơi yên tĩnh mà đọc sách đi"...hahaa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúng ta cùng gu ăn bánh bông lan rồi haha :"))

      Xóa