29/11/19

5 for today



1. Cuộc sống đôi khi thật nhạt nhẽo và tôi không biết phải làm gì. Nên tôi đành nghe The Beatles hát vào sáng thứ sáu cuối cùng của tháng mười một đầy nắng (nhưng vẫn nhạt nhẽo, nhạt nhẽo chứ không phải vô vị, nhạt nhẽo tức là có vị nhưng nhạt, và không nên cùng một lúc nói "nhạt nhẽo và vô vị" vì như vậy quá mâu thuẫn).

1 phút dành cho quảng cáo :))
Tranh của cô Đốm đang được bán tại Monosketch dưới dạng postcard, tranh treo tường và sổ sách các thể loại. Nhập mã DOMDOM để được sale off thiệt nhiều nhân Black Friday nhá những người anh em trong giang hồ :))
Click here --> My Artworks  

2. Tôi muốn uống năm trăm bảy mươi tám cốc bột sắn dây, rồi châm lửa đốt cháy cả khu phố.

3. Mỗi lần mở tủ quần áo, cảm giác dịu dàng nhất vẫn là được ngắm chiếc mũ len màu xanh đồng phthalocyanine mà mẹ mua cho, chiếc váy Reiwa thiếu niên tặng, chiếc váy in hoa và thảo mộc tôi mua được ở một tiệm đồ cũ và có lẽ là chiếc áo len đỏ thêu hoa kiểu Anh kia...

4. Lâu nay tôi đã không buồn lướt fb nữa, cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện gì trên mạng xã hội. Tôi chỉ lướt shopee để mua đồ này nọ, hoặc loanh quanh instagram ngắm thiên nhiên và động vật. Một ngày hai hoặc ba bận mở mương14 lên đọc sơ qua mấy tít báo ngốc nghếch hài hước (vốn là đặc sản của báo này) để cười cho vui, còn nội dung bài báo như nào tôi cũng không buồn click vào xem. 
Rõ là nhẹ lòng khi tránh xa được mấy thứ bullshit ngập ngụa mỗi ngày trên mạng. Mà nói thật, tôi càng lúc càng đâm sợ hãi khi phải thấy news feed như thể nỗi sợ những cái lỗ hoặc sợ cái gì đó lúc nhúc nổi lên từng cụm... Giá như không còn internet nữa, giá như được lọc cọc quay số điện thoại bàn và nghe giọng thiếu niên lẫn với những âm thanh lột rột lạo xạo xa xăm...

5. Chúng tôi uống và nhìn khói đen bốc lên cao. Cô gẩy đàn và hát. Tôi hỏi cô không sợ hàng xóm họ ghét hay sao, xem hoả hoạn ngay gần nhà mà lại vừa uống bia vừa hát trên sân phơi chẳng có vẻ là một cử chỉ đáng kính.
"Quên đi," cô nói. "Chúng tớ không bao giờ để ý hàng xóm họ nghĩ gì." 
Cô hát vài bài dân ca đã từng hát với nhóm nhạc của cô. Nói cô hát hay thì quá gượng, nhưng cô có vẻ rất say sưa với âm nhạc của mình. Cô hát qua tất những bài hát cũ mà ai cũng biết - Cây chanh, Con rồng có phép, Năm trăm dặmNhững bông hoa đã đi đâu, Michael, hãy chèo thuyền vào bờ. Lúc đầu cô còn định bắt tôi hát bè trầm, nhưng tôi hát dở quá nên cuối cùng cô hát một mình cho thoả thích. 
Tôi uống bia, nghe cô hát và để mắt đến đám cháy. Nó bùng lên lụi xuống nhiều lần. Người ta hò hét ra lệnh ầm ĩ. Một cái trực thăng báo chí lạch phạch trên cao, chụp ảnh rồi bay đi. Tôi sợ hai đứa đã bị chụp vào ảnh. Một viên cảnh sát thét qua loa phóng thanh bắt mọi người phải lùi ra. Một đứa bé khóc gọi mẹ. Có tiếng kính vỡ ở đâu đó. Và chẳng mấy chốc gió bắt đầu đổi hướng lung tung, và bụi tro trăng trắng rơi lả tả xung quanh chúng tôi. 
Nhưng Midori vẫn uống và hát.





















25/11/19

5 for today



1. Hôm chủ nhật rẽ vào Vinmart mua mấy hộp sữa đậu đen mè đen. Quầy tính tiền lúc gần trưa đầy ứ những bà nội trợ và xe hàng cồng kềnh. Cậu nhóc bé tí đứng trước tôi cứ ngọ nguậy không yên, bám chặt lấy ống quần của mẹ nó, mắt ngước lên, đảo qua đảo lại giữa những gương mặt xa lạ đầy căng thẳng. Khi nó hoang mang quay về phía tôi, tôi mỉm cười, nháy mắt với nó. Cậu nhóc hơi ngỡ ngàng, nhưng sau đó đầu nó đã giải mã ra được tín hiệu thân thiện đến từ tôi, nên nó ngượng ngịu giấu mặt đi, rồi lại len lén hé mắt nhìn tôi và chúm chím cười. Chà, giống hệt Tê Tê nhà mình, cười lên một cái nhìn xinh trai hơn hẳn. 
Đến lượt tôi thanh toán tại quầy, cô nàng nhân viên cũng đeo một gương mặt căng thẳng y hệt không khí căng thẳng của hơn một tá người xung quanh. Tôi lại mỉm cười với nàng và chìa ra mười hộp sữa bé tí ti. Gương mặt nàng liền dãn ra, trút được một chút mệt nhọc có lẽ đã tích tụ suốt mấy tiếng đồng hồ. 
Một sáng chủ nhật không lời, nhưng được một vài nụ cười xoa dịu lẫn nhau.

2. Va đầu vào cánh cửa, toang mất một vết. Đau ê ẩm cả ngày, đến lắc đầu cũng khó. Toy là công chúa hậu đậu, bà già hậu đậu, phù thủy hậu đậu, voi ma mút hậu đậuuu ~

3. Nếu ai muốn lắng nghe âm thanh của sự tuyệt vọng thì có thể xem phim Chú voi ngồi im trên đất...

4. Tôi vẫn hay bí mật ngắm nhìn hàng lông mày mọc tự nhiên của con gái. Có hàng lông mày dày rậm, có hàng lông mày lưa thưa, nhưng tựu chung vẫn rất thích những sợi lông mày bướng bỉnh mọc tràn ra đến gần chỗ hai chân mày sẽ chạm nhau hoặc một ít lông mày lòa xòa đây đó không vào khuôn khổ. Lông mày tự nhiên của con gái trông thật hoang dã và phóng khoáng, điều mà tôi không tài nào tìm được ở những hàng lông mày được xăm hoặc tỉa tót cẩn thận. 
Giản dị, tự nhiên, và chấp nhận cả những sự hoang dã không theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, chính ra cũng là một loại dũng cảm - phẩm chất đẹp đẽ nhất của phụ nữ.

5. Người tự tử mỗi lúc một nhiều hơn. Thế giới chưa bao giờ trở nên khắc nghiệt đến thế. 
Năm nay tôi không còn là cô gái cô đơn muốn gục đầu vào vai người lạ ở Chiang Mai như tháng 11 năm ngoái nữa. Bây giờ là 8 rưỡi tối, tôi muốn áp tai lắng nghe nhịp tim của cậu ấy, rồi gối đầu lên tấm lưng rộng lớn của cậu ấy và mở một cuốn sách ra để chậm rãi nhâm nhi. Và Nat King Cole sẽ hát I love you for sentimental reasons...





22/11/19

5 for today



1. Ngang qua facebook. Thi thoảng cuộc đời cũng dễ thương phết nhờ.



2. Bây giờ là 9 giờ 13 phút tối. Có tiếng trẻ con gào the thé ngoài ngõ khiến con Bớp nhà mình sủa theo ầm ĩ. Cháu nội của ông bác công an nhà đối diện. Sao mình ghét bọn trẻ con to mồm phá làng phá xóm thế không biết. Bọn này cần phải được dồn lại rồi nhét hết vào thế giới trong gương như ở truyện Đô-rê-mon. Và bố mẹ của chúng nữa, khả năng là màng nhĩ của mấy người này đều hỏng cả rồi, nên họ mới chiêu nổi mấy đứa con như giặc cướp ấy. Chẹp chẹp.

3. Cuối cùng Victoria's Secret cũng thôi không tổ chức nữa. Hai show diễn tẻ nhạt gần đây nhất đã chứng tỏ Victoria hết bí mật rồi! Nhưng còn chương trình Táo Quân thì sao. Sao lại dừng Táo Quân chứ? Thế 8 giờ tối giao thừa tôi biết làm gì cho qua ngày đoạn tháng đây, hửm. Ngủ ư.

4. Sói vừa thắc mắc: "Bé này, sao con bé Alyssa trong phim The end of the F**king World giống cậu thế nhỉ."
Tôi: "Giống? Giống chỗ nào cơ?"
Sói: "Vừa cục súc vừa quái dị. Ha ha."

5. England: Colour
America: Color!
England: Humour
America: Humor!
England: Flavour
America: Flavor!
England: What the fuck are you doing?
America: Getting rid of u!





18/11/19

5 for today



1. Sáng thứ hai, tôi ngồi đây, cố trốn tránh công việc để nghĩ về niềm hạnh phúc nhỏ bé vừa dâng lên khi thấy Thỏ dần vượt qua bệnh tật, trong khi Andy Williams đang tha thiết hát về chuyện ông ấy hôn một cô xinh đẹp tên là Maria.

2. Thành phố dường như đang trải qua một cuộc khủng hoảng rác thải. Nguyên nhân sâu xa có lẽ là do chiến dịch càn quét tham ô đã bắt đầu vươn tay đến chốn tỉnh lẻ này. Chính quyền địa phương vốn quen thói ăn mòn thành phố, nay hoảng loạn lo lấy thân, chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến việc quản lý một thứ đã mục ruỗng nữa. Chúng tôi không còn bãi rác tập trung nào trống cả. Giờ thì khắp các ngả đường đều có những ụ rác lớn trải dài mà không hề thấy bóng dáng nhân viên công trình đô thị nào đi dọn. Có lẽ bên công trình đô thị đã đình công luôn rồi. 
Thành phố hoang tàn và hôi hám. 
Còn chúng tôi hao hao đám chuột lầy lội. 
Chẹp.

3. Dạo trước, vợ anh giám đốc hàng xóm từng gây sự với bác công an nhà đối diện và đòi bác ấy phải nhường vỉa hè nhà bác ấy cho chị ta đậu xe ô tô. Gần đây, bác công an quyết định trồng một hàng cau dọc vỉa hè cho mát mẻ. Chị kia liền lén lút gọi điện báo với bên phường và đòi họ phải nhổ hết cau đi. Tất nhiên chẳng ai thèm nghe chị ta bởi hành động đó quá phi lý. Người ta còn méc lại cho bác công an biết và thế là chị nọ tiếp tục bị ăn mắng. 
Thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều chuyện, nhưng có những điều bất biến theo thời gian, ví như sự thù hằn và sự hạn chế trí tuệ của chị vợ anh giám đốc nọ. Lạy thánh Ala...

4. Ra phố. Xe máy lướt vù vù qua những dãy nhà và cửa hiệu đủ loại. Trong khoảnh khắc mấy giây mỗi ngôi nhà hai bên đường vụt qua mắt, tôi tình cờ trông thấy hai người nọ ngồi trong một cửa tiệm. Người đàn ông hình như đang chú mục đọc thứ gì đó, còn người phụ nữ đưa tay vuốt vuốt tóc anh ta, ánh mắt vô cùng âu yếm. Ánh mắt của người phụ nữ thật khó diễn tả được bằng lời, nhưng chỉ trong mấy giây, tôi đã cảm thấy một vùng trời dịu dàng lan tỏa.
Thật tiếc, một điều đẹp và dịu dàng đến nhường ấy lại chỉ có thể được chứng kiến bởi người dưng như tôi... 
Thật may, chỉ mình tôi được chứng kiến một điều đẹp và dịu dàng đến nhường ấy...

5. Lẽ nào nên tổ chức biểu tình chống lại những kẻ dịch tên phim tào lao trên web?











16/11/19

5 for today



1. Dạo này các thanh thiếu niên có chăm đọc sách không? Tôi đang có mấy đầu sách đây:
  • Palomar - Italo Calvino (tôi cực thích ông này)
  • Con ngựa bước vào quán bar - David Grossman
  • Tia lửa - Matayoshi Naoki
  • Cái cười của thánh nhân - Thu Giang Nguyễn Duy Cần

2. Thời tiết hanh khô tuyệt đẹp đang bao phủ cả cao nguyên. Tối cuối tuần nào cũng chỉ muốn lượn phố để ngắm mấy em gái xinh đẹp ngồi trên beer club, em nào em nấy đều làm mặt nguy hiểm và nghiêm trọng cho hợp với tiếng nhạc bậm bịch đầy nghiêm trọng và nguy hiểm của mấy tay DJ nghiệp dư. Nhưng không sao, chỉ cần các em vẫn xinh là được rồi ~ (´ ▽`*)

3. Năm nay trường tiểu học nơi mợ tôi dạy không thi biểu diễn văn nghệ và thời trang như năm ngoái. Họ chuyển sang thi thố làm báo tường với nhau. Tôi đang bận bịu với một dự án sách nên không giúp mợ tôi được nữa, thế là em trai tôi, nhân một ngày cuối tuần không phải làm việc, đã thiết kế nguyên một mô hình trang trí rồi đem in ra cho mợ tôi ngồi cắt cắt dán dán. Rôm rả ở phòng khách nhà tôi suốt mấy bữa nay rồi. Nhiều lúc chẳng hiểu mợ tôi lấy đâu ra lắm năng lượng thế, cả ngày đều có công việc và đám con cái bé tí ti quấn thân, nhưng không có phong trào đoàn thể nào không có mặt, tham gia cái gì cũng hùng hổ và cười phớ lớ. Cuộc sống trầm lặng của tôi thi thoảng cũng nhờ những người như mợ tôi mà nhộn nhạo vui vẻ hơn vài phần. Cũng hay...

4. Cô Kira bảo tôi nhất định không được bỏ blog này đâu đấy. Cô Kira dễ thương ghê nha :"> Nhân đó tôi mới ngẫm nghĩ những lý do có thể khiến một người ở tuổi tôi bỏ chuyện viết lách linh tinh quen thuộc này. Khả năng là mấy lý do sau: 
- Lấy chồng, sinh con --> Nhiều người, đặc biệt là phụ nữ sẽ vì lý do này mà bỏ cả thanh xuân đây. Song khả năng này với tôi không cao, khó xảy ra được. Chị đây không thuộc loại người sẽ vì những thứ phù phiếm mà bỏ quên sở thích của mình. Chưa kể đến chuyện liệu có ai muốn lấy tôi không? Để bữa nào rảnh rang tôi hỏi thiếu niên nhà tôi xem sao :)) 
- Bận bịu chuyện sự nghiệp --> Lười như tôi chắc không có vụ này rồi. Tiền đồ của chị đây cũng đen như tiền đồ của chị Dậu vào đêm 30 vậy. 
- Chết đột ngột --> Khả năng này khá cao. Con người mà, chết lúc nào chả được. Tôi hơi hoang mang khi nghĩ đến chuyện tôi chết đi và bỏ lại nơi này hoang vắng mà không ai biết tại sao... Có lẽ tôi nên cho một ai đó thân thiết biết mật khẩu đăng nhập, để lỡ tôi có chết thì ít nhất người đó còn vào đây than thở vài câu chứ nhỉ. Chậc... chắc phải vậy rồi...

5. Không thể tin được là lời bài Người tình mùa đông lại khó nhớ tới vậy. Jesus. Mùa đông năm nào cũng nghe nhưng đến nay vẫn chỉ thuộc mỗi câu đầu. Hay năm nay ta quyết tâm học cho bằng thuộc luôn nhỉ?  ( ¯__ ¯ " )





10/11/19

5 for today



1. Mưa bão rét mướt. Nằm cuộn chăn nhâm nhi mấy trang đầu tiên của cuốn Cúc dại và Tia nắng. Tôi cảm động đến cay cả mũi vì thế giới tưởng tượng của chị Duyên dịu dàng và tình cảm quá. 
Aigoo... Đốm biết mình sắp nhón chân vào lãnh địa của những tâm hồn già nua, khi giờ đây, nàng chỉ xúc động trước những sự thơ ngây trong trẻo giống như mầm hoa cúc dại giữa thành phố bám bụi đầy buồn tẻ này...

2. Sắp đến sinh nhật thằng em trai. Năm nay tôi sẽ tặng nó hai cuốn sách: Làm đĩ của Vũ Trọng Phụng và Đạo đức kinh của Lão Tử. 
Khi bạn có một bà chị thanh cao thích mỉa mai thì bạn đừng mong nhận được thứ gì khác kém trang nhã hơn! =))

3. Chắc bữa nay nghe nhạc Giáng sinh dần đi là vừa rồi nhỉ.

4. Một buổi sáng Chủ Nhật, vừa thức dậy rõ muộn sau một đêm ngổn ngang những suy tư buồn nhàu nhĩ, tôi thấy em Vy nói về chuyện tình yêu.  
Em Vy kể, chị bạn của em dù đã lập gia đình và đang có cuộc sống rất ổn định nhưng chị lại không bao giờ tin thứ gọi là "một tình yêu đẹp" cả, bởi theo chị, con người ta sẽ chỉ luôn bạc đãi và lừa dối nhau và cắm sừng nhau các kiểu thôi.  
Em Vy mà tôi biết thì rất tin vào sự xinh đẹp diệu kỳ của tình yêu (dù vài chuyện tình cảm trong quá khứ của em không đi tới đâu cả). Nhiều người cho rằng em là cô gái quá ư lãng mạn và mộng mơ, nhưng tôi lại thấy em Vy là một trong số rất ít những cô nàng mà tôi biết có được tâm hồn lãng mạn hài hòa với thực tế cuộc sống. Lúc thì em viết thơ tình yêu thật bay bổng, lúc em lại đăng ảnh mình đội nón lá, tóc rối bời, vừa quạt bếp vừa rán nem. Đôi lúc tôi còn nghĩ, chắc chẳng có thứ gì trên đời mà em Vy không làm được, thật là một trang hảo hán nha :")) 
Em Vy bảo, dù ai nói gì đi nữa, em vẫn luôn tin vào một tình yêu đẹp. Còn yêu là em còn tin. Niềm tin của em khiến tôi ấm lòng, vì sâu trong tim mình, tôi cũng có một niềm tin y như em vậy.

5. Ngồi nhẩn nha chép tay một đoạn trò chuyện mà tôi rất thích trong cuốn Norwegian Wood vào mặt sau của tấm postcard xinh xắn rực rỡ. Midori và chú gấu mùa xuân. Chép xong, cô Đốm tự nghĩ, nếu có thứ gì gọi là giản dị xinh đẹp trên đời, có lẽ cũng chỉ như tấm postcard sáng Chủ Nhật này của cô ấy mà thôi...




8/11/19

5 for today



1. Mỗi lần ghé qua blog của chị ấy, tôi lại có cảm giác tuổi trẻ nhiều nỗi buồn của chị đã đi về một miền trời xa xăm. Tất cả những gì còn lại đây chỉ là một vết chân mờ nhạt, một mùi hương cũ kỹ, một vạt gió cuối cùng bị mắc lại trên những cành cây lòa xòa gai góc. Chị sẽ không quay về đây nữa... không bao giờ quay về đây nữa... tôi chỉ biết thế thôi...

2. Tôi hỏi bạn biên tập liệu tôi có thể dùng chân dung tự họa thay vì dùng ảnh của tôi không. Tôi chẳng có bức ảnh nào để gửi cho bài báo của bạn ấy cả. Bạn ấy cười, bảo được, nhưng thật tiếc ghê vì bạn ấy đang ngóng xem dung nhan của tôi đó. Ha ha...

3. Cuối cùng cũng mua được sữa chua hạt óc chó ở siêu thị.
Và một ổ bánh bông lan chocolate.
Với một ít sữa hạt hồ trăn.
Cùng một mớ những thứ gì nữa mà quên rồi.

4. Hồi tháng mười, Sói qua Pháp thăm Phong. Ngôi mộ nhỏ xíu, trong một nghĩa trang yên tĩnh của một thị trấn nhỏ xíu. Sói về kể với tôi rằng cậu ấy ngồi xuống cạnh Phong liền không muốn đứng lên nữa. Cậu ấy nói, đó là một khoảng trống không cách gì lấp đầy được, có lẽ tớ sẽ phải mang sự trống rỗng nặng nề này cả đời, cho đến tận khi tớ nhắm mắt thôi. Cậu ấy nói như vậy đó.

5. Hôm nay tự nhiên có một người lạ hỏi tôi: Còn nhớ truyện Cánh trắng của Phương không? 
Nhớ. 
Tôi vĩnh viễn không quên được cảm giác của lần đầu tiên đọc câu chuyện ấy trên vnfiction. Đó là một quá khứ buồn. Buồn như vạt hoa cúc ven bờ hồ trong bức ảnh phim đã hơi hoen ố, thời gian ngưng đọng ở đâu đó của những năm 90. Không hiểu sao khi bạn hỏi tôi về Cánh trắng, tôi lại nhớ ra cả tập truyện ngắn của bà Lâm Thị Mỹ Dạ mà hồi bé tôi đọc đi đọc lại bao lần không hề chán. Cả tuổi thơ tôi đầy những hoài niệm đẹp và buồn như tập truyện ngắn ấy. 
Hôm nay có một người lạ hỏi tôi về Cánh trắng, lòng tôi lại khẽ lay động vì những hoài niệm đẹp và buồn không sao tả xiết.




7/11/19

5 for today



1. Gần đây đầu óc cứ ong ong vì mấy việc này việc nọ. Ngoài vẽ cho một cuốn sách ra thì chẳng thiết tha gì việc khác. Hôm nay rối bời đến mức phải đem cuốn Biên niên ký Chim vặn dây cót ra để nhấm nháp từng chữ rồi lấy lại bình tĩnh. Mình bị làm sao ấy nhỉ...

2. Ban chiều, lúc đang ngồi làm việc và nghe tiếng ti vi bên ngoài, tôi thấy một bà cô nào đó người Rumani trong chương trình Ước mơ đồng quê tâm sự với người phỏng vấn rằng: bà đã lấy một người bà không yêu. Sau đó bà và chồng đến vùng đất này, xây nhà, làm vườn, rồi bà xem công việc làm đồ thủ công và mảnh vườn là tất cả niềm vui và sự an ủi của mình. 
Tự nhiên thấy bực bõ trong lòng.

3. Hừm... nhà của Cố nhị thúc trong phim Minh Lan Truyện chính là nhà của Cố Hải Đường trong phim Hải Đường Kinh Vũ Yên Chi Thấu. Phim trường ở bên Trung cũng nhỏ quá đi... chẹp!

4. Chị S từ sau lần chia tay thứ ba trong đau khổ, bỗng trở nên... thế nào ấy. Thật kỳ dị... khi mà trước đó bạn chẳng bao giờ thèm yêu thương bản thân mình, để rồi sau một chuỗi đau khổ nào đấy, bạn bỗng trở nên yêu bản thân tới cực đoan và kêu gọi mọi phụ nữ hãy như bạn. Trước đây, vẫn cảm thấy chị S hơi bị nhu nhược và chìm vào cái vòng than vãn luẩn quẩn mãi, nhưng trông chị còn giống một người biết lắng nghe hơn. Nay thì hay rồi... chị S đã tìm ra con đường mà chị cho là đúng đắn nhất với mọi phụ nữ, chị sẽ lại rơi một cái vòng khác, và lần này đừng hòng chị thèm nghe và tin ai ngoài bản thân chị nữa.

5. Từ ngày mất Hạ Phổ Đạt, trong lòng lúc nào cũng thấy hụt hẫng. Hễ đi qua chỗ nó thường nằm trên giá để giày, tôi chỉ chực mếu máo vì thấy khoảng trống vừa một khoanh người nó cuộn vào. Không biết bao giờ mới quên được cô mèo kiêu kỳ nhưng đầy tình cảm ấy...  
Hôm kia Thỏ bị ốm, tôi hoang mang cả ngày, chỉ lo một sáng tỉnh dậy không còn thấy nó lon ton chạy ra khỏi cái ổ nhỏ dưới gầm ghế để chào tôi nữa. Sáng nay định vùng dậy đun cho nó ít cháo để nó còn uống thuốc, tôi liền thấy cu cậu lẫm chẫm chạy lại, tròn xoe mắt nhìn tôi, cái đuôi con con ngoáy tít, trông bớt tiều tụy đi một ít rồi. Thỏ ơi... chóng khỏe lên... chóng khỏe lên nhé...