29/11/19

5 for today



1. Cuộc sống đôi khi thật nhạt nhẽo và tôi không biết phải làm gì. Nên tôi đành nghe The Beatles hát vào sáng thứ sáu cuối cùng của tháng mười một đầy nắng (nhưng vẫn nhạt nhẽo, nhạt nhẽo chứ không phải vô vị, nhạt nhẽo tức là có vị nhưng nhạt, và không nên cùng một lúc nói "nhạt nhẽo và vô vị" vì như vậy quá mâu thuẫn).

1 phút dành cho quảng cáo :))
Tranh của cô Đốm đang được bán tại Monosketch dưới dạng postcard, tranh treo tường và sổ sách các thể loại. Nhập mã DOMDOM để được sale off thiệt nhiều nhân Black Friday nhá những người anh em trong giang hồ :))
Click here --> My Artworks  

2. Tôi muốn uống năm trăm bảy mươi tám cốc bột sắn dây, rồi châm lửa đốt cháy cả khu phố.

3. Mỗi lần mở tủ quần áo, cảm giác dịu dàng nhất vẫn là được ngắm chiếc mũ len màu xanh đồng phthalocyanine mà mẹ mua cho, chiếc váy Reiwa thiếu niên tặng, chiếc váy in hoa và thảo mộc tôi mua được ở một tiệm đồ cũ và có lẽ là chiếc áo len đỏ thêu hoa kiểu Anh kia...

4. Lâu nay tôi đã không buồn lướt fb nữa, cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện gì trên mạng xã hội. Tôi chỉ lướt shopee để mua đồ này nọ, hoặc loanh quanh instagram ngắm thiên nhiên và động vật. Một ngày hai hoặc ba bận mở mương14 lên đọc sơ qua mấy tít báo ngốc nghếch hài hước (vốn là đặc sản của báo này) để cười cho vui, còn nội dung bài báo như nào tôi cũng không buồn click vào xem. 
Rõ là nhẹ lòng khi tránh xa được mấy thứ bullshit ngập ngụa mỗi ngày trên mạng. Mà nói thật, tôi càng lúc càng đâm sợ hãi khi phải thấy news feed như thể nỗi sợ những cái lỗ hoặc sợ cái gì đó lúc nhúc nổi lên từng cụm... Giá như không còn internet nữa, giá như được lọc cọc quay số điện thoại bàn và nghe giọng thiếu niên lẫn với những âm thanh lột rột lạo xạo xa xăm...

5. Chúng tôi uống và nhìn khói đen bốc lên cao. Cô gẩy đàn và hát. Tôi hỏi cô không sợ hàng xóm họ ghét hay sao, xem hoả hoạn ngay gần nhà mà lại vừa uống bia vừa hát trên sân phơi chẳng có vẻ là một cử chỉ đáng kính.
"Quên đi," cô nói. "Chúng tớ không bao giờ để ý hàng xóm họ nghĩ gì." 
Cô hát vài bài dân ca đã từng hát với nhóm nhạc của cô. Nói cô hát hay thì quá gượng, nhưng cô có vẻ rất say sưa với âm nhạc của mình. Cô hát qua tất những bài hát cũ mà ai cũng biết - Cây chanh, Con rồng có phép, Năm trăm dặmNhững bông hoa đã đi đâu, Michael, hãy chèo thuyền vào bờ. Lúc đầu cô còn định bắt tôi hát bè trầm, nhưng tôi hát dở quá nên cuối cùng cô hát một mình cho thoả thích. 
Tôi uống bia, nghe cô hát và để mắt đến đám cháy. Nó bùng lên lụi xuống nhiều lần. Người ta hò hét ra lệnh ầm ĩ. Một cái trực thăng báo chí lạch phạch trên cao, chụp ảnh rồi bay đi. Tôi sợ hai đứa đã bị chụp vào ảnh. Một viên cảnh sát thét qua loa phóng thanh bắt mọi người phải lùi ra. Một đứa bé khóc gọi mẹ. Có tiếng kính vỡ ở đâu đó. Và chẳng mấy chốc gió bắt đầu đổi hướng lung tung, và bụi tro trăng trắng rơi lả tả xung quanh chúng tôi. 
Nhưng Midori vẫn uống và hát.