8/11/19

5 for today



1. Mỗi lần ghé qua blog của chị ấy, tôi lại có cảm giác tuổi trẻ nhiều nỗi buồn của chị đã đi về một miền trời xa xăm. Tất cả những gì còn lại đây chỉ là một vết chân mờ nhạt, một mùi hương cũ kỹ, một vạt gió cuối cùng bị mắc lại trên những cành cây lòa xòa gai góc. Chị sẽ không quay về đây nữa... không bao giờ quay về đây nữa... tôi chỉ biết thế thôi...

2. Tôi hỏi bạn biên tập liệu tôi có thể dùng chân dung tự họa thay vì dùng ảnh của tôi không. Tôi chẳng có bức ảnh nào để gửi cho bài báo của bạn ấy cả. Bạn ấy cười, bảo được, nhưng thật tiếc ghê vì bạn ấy đang ngóng xem dung nhan của tôi đó. Ha ha...

3. Cuối cùng cũng mua được sữa chua hạt óc chó ở siêu thị.
Và một ổ bánh bông lan chocolate.
Với một ít sữa hạt hồ trăn.
Cùng một mớ những thứ gì nữa mà quên rồi.

4. Hồi tháng mười, Sói qua Pháp thăm Phong. Ngôi mộ nhỏ xíu, trong một nghĩa trang yên tĩnh của một thị trấn nhỏ xíu. Sói về kể với tôi rằng cậu ấy ngồi xuống cạnh Phong liền không muốn đứng lên nữa. Cậu ấy nói, đó là một khoảng trống không cách gì lấp đầy được, có lẽ tớ sẽ phải mang sự trống rỗng nặng nề này cả đời, cho đến tận khi tớ nhắm mắt thôi. Cậu ấy nói như vậy đó.

5. Hôm nay tự nhiên có một người lạ hỏi tôi: Còn nhớ truyện Cánh trắng của Phương không? 
Nhớ. 
Tôi vĩnh viễn không quên được cảm giác của lần đầu tiên đọc câu chuyện ấy trên vnfiction. Đó là một quá khứ buồn. Buồn như vạt hoa cúc ven bờ hồ trong bức ảnh phim đã hơi hoen ố, thời gian ngưng đọng ở đâu đó của những năm 90. Không hiểu sao khi bạn hỏi tôi về Cánh trắng, tôi lại nhớ ra cả tập truyện ngắn của bà Lâm Thị Mỹ Dạ mà hồi bé tôi đọc đi đọc lại bao lần không hề chán. Cả tuổi thơ tôi đầy những hoài niệm đẹp và buồn như tập truyện ngắn ấy. 
Hôm nay có một người lạ hỏi tôi về Cánh trắng, lòng tôi lại khẽ lay động vì những hoài niệm đẹp và buồn không sao tả xiết.