24/7/21

5 for today

 

1. "Suýt nữa thì mình đã quên những điều tốt đẹp mình dự định làm, chỉ vì mấy thứ cóc ghẻ thoáng qua. Mình ngu thế nhỉ." - Đốm nghĩ

 

2. Mưa. Lạnh. Gió tây nam thổi ù ù. Mùa mưa đã đến.

Tuần này tôi trầy trật với công việc, nội tiết, khó ngủ, mấy thông tin tiêu cực. Mỗi sáng thức dậy đều thấy số mụn trên mặt tỉ lệ thuận với số ca nhiễm covid ở tp HCM. Một ít đạo đức tích góp được trong thời gian ngắn làm việc với thiền sư bị tiêu sạch trong nháy mắt. 

Cảm giác xã hội là một vết lở loét, còn virus mới là phương thuốc chữa lành.

 

3. Thiệt buồn vì trang chơi game búp bê thời trang yêu thích của tôi đã không còn cập nhật thêm gì nữa từ ngày flash player bị khai tử. Có phải mấy cô nàng búp bê ở đó dần dần cũng sẽ bị bỏ quên không...?

 

4. Trên đời có một thứ luật quan trọng ngang với luật nhân quả, có lẽ không được quên, đó chính là đừng bao giờ nói trước điều gì  ← kể cả điều này.

 

5. Ok! (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧

"Ngay cả gương mà bạn còn dám soi thì việc gì trên thế giới này có thể làm khó bạn được nữa"




14/7/21

5 for today

 

 

1. Vẫn không thoát khỏi việc vẽ bìa sách kia.

Những tưởng họ sẽ không chấp nhận giá, nhưng không, họ ỉ ôi thỏa thuận một mức giá mềm hơn. Tôi hí hửng thuận nước đẩy thuyền, khéo léo lái sang hướng "tôi sẽ giới thiệu một họa sĩ xịn xò khác". Thế là họ tưởng tôi là một tay ép giá lành nghề đang giở trò. Sau một hồi cân nhắc, họ vẫn đồng ý giá tôi đưa ra! Thật không thể tin được, giờ đây tôi vừa phải làm vừa mang tiếng ép giá người khác đến khi khô máu! =.=

 

2. Tôi vừa thấy một video trên youtube với tựa đề "Âm nhạc thời đại mới hoàn hảo cho sự tập trung sâu sắc". 

Vừa dài dòng vừa ấu trĩ là có thật.

 

3. Chuyện có một lời nguyền hắc ám giữa tôi và thiếu niên thiệt ra không phải là một lời bông lơn. 

Chỉ cần rời nhau ra, hoặc một trong hai đi đến quyết định chấm dứt mấy trò cãi cọ vô bổ bằng giải pháp trẻ trâu "chia tay" là chúng tôi lập tức lâm vào những trận đau ốm. Nào là đau nướu, đau họng đến đau hông, đau bụng, chán ăn, ngứa khắp mình mẩy... vân vân mây mây... Đặc biệt ở thiếu niên, những triệu chứng đau đớn bệnh hoạn thường rất nặng nề, dù cho ngày hôm trước chàng ta còn khỏe như vâm. Và rồi chàng ta còn gặp những chuyện xui xẻo đủ đường từ trên trời rơi xuống. Chúng tôi thường gọi đùa đó là "nghiệp quật cho sấp mặt". 

Nên chỉ cần tôi bảo "chia tay thôi", là cậu chàng sẽ tứa nước mắt ra, hiển nhiên vì tan nát trái tim thì ít, mà vì sợ hãi những tháng ngày nghiệp quật nhãn tiền thì nhiều. Hiển nhiên! :"))

 

4. Cuộc trò chuyện giữa tôi với thiền sư thường theo kiểu như sau:

- cảnh đẹp, nhưng thầy hơi bị thấp rùi, vẽ thầy cao thêm tí nghe con.

- thầy cao nhiu mét á?

- 1.68m

- để con áp luôn hình thật của thầy vào vẽ cho đảm bảo nhe.

- haha...

Sau khi kéo chân thiền sư dài ra ít nhất 7cm: 

- đây, thầy cao rồi nhen, thon thả luôn~

- yeah yeah ~ kaka ~

 

5. Đây là một chương trong mục Những chuyến du hành của Palomar, thuộc phần Im lặng của Palomar. Vì kiểu suy nghĩ triền miên này của anh bạn Palomar quá giống tôi, nên tôi thích. Vì thích nên tôi quyết định chép vô đây.

Chiếc dép cọc 

Trong chuyến du hành ở một xứ phương Đông, anh bạn Palomar có sắm một đôi dép tại một ngôi chợ. Về nhà, xỏ chân vào anh mới biết chiếc này rộng hơn chiếc kia, mang là bị tuột. Anh nhớ đến cái lão bán hàng ngồi xổm ở một gian chợ trước một đống dép đủ mọi kích cỡ và lộn tung; anh nhìn lão lục lọi trong đống dép để tìm ra một chiếc vừa cho chân anh, rồi đưa cho anh xỏ thử, sau đó lão bắt tay lục tiếp, và giao cho anh một chiếc coi như cùng cặp với chiếc kia, anh nhận mà không thử.

"Có lẽ giờ này," anh bạn Palomar nghĩ, "có một anh chàng khác đang lang thang trên xứ ấy với một đôi dép cọc cạch." Anh thấy một cái bóng cao lêu nghêu khập khiễng lê chân trong sa mạc, cứ mỗi bước, thì một chiếc, hoặc bị tuột khỏi chân, hoặc quá chật, bó cứng vòng bàn chân méo mó. "Có lẽ tại thời điểm này anh ta cũng đang nghĩ về mình, hy vọng gặp mình để đổi lại. Quan hệ ràng buộc giữa chúng tôi cụ thể và trong rõ hơn đa phần các quan hệ thiết lập giữa người với người. Vậy mà chúng tôi chả bao giờ gặp nhau." Anh quyết định cứ mang đôi dép cọc cạch này vì tình tương thân tương ái với người đồng bạn vô danh cùng nỗi rủi ro để giữ cho sống động cái lẽ bổ sung cho nhau hết đỗi quý hiếm này: cuộc tương soi những bước chân khập khiễng từ đại lục này sang đại lục kia.

Anh lần lữa trong cuộc biểu trưng hình ảnh này, song anh biết, nó không tương ứng với sự thực. Một đợt dép dồn dập, may khâu hàng loạt, định kỳ sẽ được cung cấp thêm lên đống dép của lão thương nhân trong ngôi chợ ấy. Dưới đáy vẫn có hai chiếc luôn mãi lạc đồng bạn, tuy nhiên, cho đến khi lão thương nhân chưa cạn số dự trữ (có lẽ chả bao giờ cạn, một khi lão chết, xưởng hiệu cùng với toàn bộ hàng hóa sẽ được chuyển giao cho những kẻ thừa tự), chỉ cần tìm kiếm trong đống dép, thế nào cũng tìm được chiếc cùng cặp với chiếc kia. Một lỗi lầm diễn ra chỉ ở một khách mua lơ đãng như anh, nhưng có thể những thế kỷ sẽ qua đi trước khi hệ quả của lỗi lầm này tác động lên một kẻ khác đi chợ ở ngôi chợ cổ đó. Mỗi quá trình tan rã trật tự thế giới thì không thể đảo ngược, song các hiệu ứng lại ẩn tàng và trì hoãn trong mây bụi của những con số vĩ đại, chất chứa những khả năng đối xứng, phối hợp, và kết cặp mới hầu như vô hạn.

Thế nhưng, nếu lỗi lầm của anh chỉ đơn thuần xóa đi một lỗi lầm trước đó thì sao? Và sự lơ đãng của anh không phải là nhân tố truyền tải hỗn loạn mà truyền tải trật tự thì thế nào? "Có lẽ lão thương nhân biết rõ điều mình làm," anh bạn Palomar nghĩ, "khi giao cho ta chiếc dép cọc ấy lão đã hóa giải được một sự bất-bình-đẳng (disparità) ẩn tàng qua những thế kỷ trong đống dép lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ kia tại ngôi chợ ấy."

Người đồng bạn vô danh hẳn đã từng khập khiễng ở một thời đại khác, sự đối xứng trong những bước đi của hai người không chỉ ứng đáp nhau từ đại lục này sang đại lục kia, mà còn từ cái khoảng cách của những thế kỷ. Không vì thế mà anh bạn Palomar cảm thấy bớt tương thân tương ái với kẻ ấy. Anh tiếp tục chịu thương chịu khó lê gót để chuộc hộ phần nào cái bóng của mình.





8/7/21

5 for today

 

 

1. Chiều qua, sau khi tập hết bài hiit khiến nhịp tim tăng gấp đôi, tôi ngồi ăn hẳn một tô bơ. Vừa ăn tôi vừa nghĩ ngợi về cuốn Tàn ngày để lại. Có lẽ đây là cuốn sách hay nhất tôi đã đọc trong vòng hơn một năm trở lại đây (mặc cho khả năng là tôi đã đọc hơi bị ít sách hay trong hơn năm này). Giờ đây, mỗi khi nghĩ về câu chuyện của ông quản gia ấy, cõi lòng tôi lại xao động vì những ẩn ức không thể miêu tả bằng lời.

 

2. Bây giờ thì tôi ngồi trong phòng (sau khi đã ăn liền mấy múi sầu riêng), lúc đồng hồ máy tính hiện 4 giờ 25 phút, với hai bắp chân căng cứng, chẳng nghĩ ngợi gì...

Thiệt ra là tôi đang hơi hoang mang khi nhìn thấy email hỏi thiết kế bìa sách. Và vì không muốn làm nên tôi báo giá hơi cao hơn một chút và thầm mong biên tập viên đọc email sẽ bĩu môi ra và kiếm họa sĩ khác để làm cùng.

 

3. Lúc ngồi uống trà chiều, mẹ tự nhiên hỏi tôi "giờ mày có điều ước gì không?". Tôi chả ngần ngại đáp luôn "trúng vietlot 50 tỉ". Thằng em tôi đang ngồi làm việc gần đó la thất thanh "đây chỉ cần trúng 10 tỉ thôi, sao bạn trẻ tham thế!". 

Sau đấy chúng tôi rơi vào một khoảng yên lặng sâu hoắm.

 

4. Vừa vô tình phát hiện được một bạn thợ xăm người Việt có phong cách thiết kế hình xăm hay ho quá thể. Mê tít hình xăm bạn vẽ luôn.

 

5. Cuối cùng cũng xem hết Mare of Easttown - một series phim cực kỳ đáng xem.

Nếu bạn nghĩ đời mình đang nát bét thì hãy xem phim này, vì nó không dạy bạn "hãy yêu đời lên", nó chỉ cho bạn thấy là có những người còn mắc phải mấy chuyện be bét kinh khiếp hơn bạn cả trăm lần, nhưng họ vẫn sống vì chả còn lựa chọn nào khá hơn :))






7/7/21

Nếu tôi chia tay thiếu niên...






thì có thể chàng ta sẽ như thế này...








nhưng tưởng muốn tôi chia tay mà dễ à

nằm mơ đi nhé :"))