22/5/22

♥♥



Vậy là đã ba năm kể từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau. 

 

Tôi từng mơ thấy cậu ấy nhiều lần trước cả khi tôi biết cậu ấy là ai, tên là gì. 
Chúng tôi yêu nhau trước cả khi chúng tôi biết đối phương mặt mũi ra sao. 
Cậu ấy là hình xăm nơi cổ tay trái của tôi, còn tôi là hình xăm trên ngực trái của cậu ấy. 
Chúng tôi từng là nỗi day dứt, là niềm tiếc nuối khôn nguôi của nhau cho đến ngày gặp lại.

 

Và chúng tôi đã gặp lại.

 

Cậu ấy đã đi hơn trăm km để gọi tên tôi, còn tôi đã chạy băng qua cây cầu nhỏ để lao vào vòng tay của cậu ấy ngay ngày đầu tiên gặp mặt. 
Kể từ đó, hễ cãi cọ với tôi, cậu ấy liền gặp ngay một xui xẻo nào đấy. Mặt tôi lên mụn, mặt cậu ấy cũng mọc mụn. Bọn tôi có chung kỳ dâu, chung cơn đau đầu, chung cơn buồn ngủ. Bọn tôi có cả đống lý do để cãi nhau ngay khi vừa cười đùa vui vẻ, và cũng có ngần ấy lý do để nửa ngày sau làm hòa. 
Tôi vừa ghét vừa yêu cậu ấy vô cùng. 
Còn cậu ấy, mỗi lần tôi hỏi có ghét tôi không, cậu chàng liền nhướn mày rồi lườm nguýt: "Ghét là ghét thế nào. Vớ vẩn. Yêu còn không hết nữa là!"

 

Tôi chợt nghĩ, tình yêu này của bọn tôi chẳng khác gì một bức họa của Picasso, vừa nhảm nhí, vừa dữ dội, vừa trừu tượng, nhưng vì quá đắt đỏ nên một khi có rồi thì phải gìn giữ như giữ chính mạng sống của mình vậy.

 

Thế là tình yêu chính thức kéo dài được 3 năm.

 

Và khả năng sẽ còn lâu hơn nữa.