15/9/20

...

 



Nếu thế giới này là bảo tàng của những bức tranh ghép, và mỗi con người là một bức tranh, tôi cho rằng tất cả những bức tranh đó đều không hoàn hảo. Sẽ luôn có một hoặc hai mảnh ghép mà ta không sao tìm ra được để hoàn thiện chính ta. 

Tôi nghĩ, mảnh ghép mà tôi thiếu chính là "100 tỉ".





13/9/20

5 for today

 


1. Từ ngày chuyển sang tập vào cuối chiều, tôi đâm ra lười dậy sớm. Hôm nào cũng tầm bảy rưỡi mới lóp ngóp bò dậy được.

Song cũng có hôm tôi thức dậy tầm chưa tới sáu giờ sáng, tự làm cho mình một chiếc bánh rán mật ong vàng ruộm, rồi vừa ăn vừa lững thững đi quanh vườn. Có lẽ đã hơi lâu rồi tôi mới được hít thật sâu không khí trong lành và tĩnh mịch của buổi sớm mai, ngắm nhìn một cánh chim nhỏ chao ngang khoảng trời xanh dìu dịu, và xốn xang trong lòng khi thấy những cây hồng của mẹ mơn mởn lá non. 

Những lúc như vậy thật thanh thản biết bao.

 

2. Vậy là bọn trẻ con đã bắt đầu một năm học mới. Sáng sáng lại nghe nhạc phát ra từ bên trường mầm non ngay đầu ngõ. Rồi chả mấy nữa sẽ đến Trung Thu, tiếng trống múa lân sẽ rộn ràng khắp mọi ngả. Thời gian trôi qua thật nhanh. Lắm lúc tôi chẳng còn nhận ra mình đang đứng ở đâu nữa rồi.

 

3. Tôi thấy vui vui vì những người bạn của mình đều thích tập truyện tranh mới ra (hoặc giả họ đang cố gắng an ủi và khích lệ tôi, nhưng tôi vẫn vui). 

 

4. Mua một tờ vé số, trúng 50 ngàn. Hay lắm, chả mấy chốc mà thành tỉ phú! :))

 

5. Cứ cách quãng thời gian kha khá dài chúng tôi mới lại nhìn nhau một lần. Mỗi lần video call, thấy Sói nháy mắt với mình, tôi liền cay cay mũi, như thể chúng tôi vừa trải qua một hành trình dài từ hai đầu sa mạc, rồi hội ngộ tại một ốc đảo tươi xanh vào lúc nửa đêm. Sói luôn khiến tôi có cảm giác cay mũi, cay mắt, cho dù cậu chàng chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi đó nhìn tôi với gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo bẩm sinh nhưng ánh mắt lại ngập tràn trìu mến.