29/2/20

5 for today






1. Sáng sớm bước ra khỏi phòng, thấy trên nóc tủ gỗ là cuốn Đồi gió hú mẹ đang đọc, bên trên gác chiếc kính cận và hai bông hoa nhài có lẽ nàng ta mới hái trong vườn. Thường ngày mẹ tôi vẫn luôn là người mộc mạc, tính tình xởi lởi, hay bông đùa, nhưng dấu tích mẹ để lại ở mỗi ngóc ngách trong ngôi nhà này, dù vô tình hay hữu ý, đều thật êm ái và tĩnh lặng. Để mỗi lần tình cờ nhìn thấy, lòng tôi lại trào lên cảm giác khó diễn tả được bằng lời. 

2. Chiều qua đọc vơ vẩn chút báo chí, tình cờ xem mấy thứ này nọ nói về phim gì đó gọi là Candyman sắp ra mắt, thế là đến tối sợ hãi tới mức không dám ngủ. Dù hai mắt ríu vào rồi nhưng vẫn phải lóp ngóp cầm điện thoại video call cho thiếu niên. Thiếu niên với gương mặt ngốc ngốc, cười tít mắt vào mỗi lần nhìn thấy cô Đốm, ngồi tỉ tê kể mấy chuyện ba lăng nhăng trong ngày cho nàng ta nghe. Cuối cùng cô Đốm đi ngủ với ý nghĩ sẽ dùng gương mặt ngáo của thiếu niên để dọa Candyman nếu gã định bò vào giấc mơ của mình. Và Đốm đã có một giấc ngủ không-mơ-thấy-ma.

3. Có những người đã không còn khiến mình thích thú trò chuyện cùng họ như những ngày xa xưa.

4. Ông chú người quen than hồi này buôn bán ế ẩm, xách cho một túi cam to bán mãi không hết. Hay lắm, chúng tôi có lẽ nên làm gà sốt cam, hoặc thịt ướp cam rồi đem nướng, hay đun luôn một nồi lẩu thái chua cay nhỉ. Cuộc sống đôi lúc thật nặng nhọc và khó khăn, nhưng thật may vì chúng tôi vẫn ở đây, trong ngôi nhà này, và cùng nhau đưa ra những lựa chọn không đến nỗi tồi. Liệu đây có được gọi là may mắn không?

5. Chẳng biết những dòng này ở đâu bỗng nhiên hiện ra trong ô google của tôi khi tôi vừa chạm tay vào. Sao nghe lạ thế nhỉ, nhưng mà vẫn thấy buồn miên man... 
"đóa hồng cuối cùng của mùa hạ lặng lẽ nở một mình, những người bạn thân thương đã biến mất cả..."





26/2/20

5 for today



1. Tôi vừa phát hiện, bao lâu nay tôi nghĩ mình không ưa trẻ con, nhưng chính ra, thứ tôi ghét lại là bố mẹ chúng - những kẻ nuông chiều con mình tới không thể nào cứu vãn được!

2. Tiếp theo, tôi định nói là tôi có một chiếc đĩa tráng men màu xanh da trời rất đáng yêu, trên mặt đĩa có mấy đóa hoa màu mè ngộ nghĩnh nên trông càng đáng yêu tợn.

3. Tôi nhớ có lần mình mua một chiếc váy trắng. Secondhand thôi, nhưng trông mộc mạc và giản dị. Tiếc là khi nhận váy, hóa ra nó bị ố vàng khá nặng, không sáng sủa như trên hình. Tôi chép miệng, liền mang váy đi ngâm giấm với muối. Phơi một nắng to, váy hết ố. Tôi quyết định nhắn tin cho bạn bán hàng để chỉ cách tẩy ố đồ màu trắng cho bạn ấy. Ngờ đâu bạn ấy xin lỗi rối rít rồi nhất quyết hoàn lại hết tiền cho tôi. Ầy...

4. Sau khi ngẫm nghĩ về những khiếm khuyết trong tính cách của mình, tôi suýt mếu.

5. Bỗng nhiên nhớ A Tần và Tiểu Ngữ trong Khoảnh khắc Tây Hồ. Một bộ phim yên tĩnh như buổi sớm mai.




23/2/20

5 for today



1. Ông bác trung niên ở đầu ngõ vừa chết, nghe đâu bị nhồi máu cơ tim.  
Sáng nay tôi tỉnh giấc trong tiếng nhị i ỉ nỉ non, xen loáng thoáng tiếng chim lích rích ngoài vườn. Trời xanh trong, nắng rực rỡ. Sau khi tiếng nhị dứt, đám tang chìm vào tĩnh lặng. 
Tôi vừa ăn bánh cuốn vừa ngẫm nghĩ về đám tang của chính mình. Tôi muốn được thiêu, để tro vào một bình gốm mộc mạc rồi đặt ngay trên chiếc bàn học trong căn phòng thời thơ ấu của mình. Bánh cuốn hồi này những 25k một hộp. Mọi thứ đắt đỏ thế này, có lẽ tôi phải để dành một khoản kha khá để trang hoàng đám tang mình bằng nhiều hoa huệ trắng muốt. Không, tôi không thích phường bát âm, tiền phúng viếng và đám sư sãi tụng niệm linh tinh. Chỉ nên có vài tiếng trống thôi.  
Tôi vừa ăn miếng chả thơm lừng trong hộp bánh cuốn vừa ngẫm nghĩ... nhưng rốt cuộc ai sẽ làm đám tang cho tôi?

2. Hôm nay mẹ nấu cơm gạo lứt mà thiếu niên cho. Cơm hơi bị nhão. Tôi cũng không thích lắm cá lóc kho tộ. Tôi thường không ưa món kho.

3. Cây hoa nhài của mẹ đã lên cao một tẹo, thi thoảng lại nảy ra vài bông xinh xinh. Chị mẹ hay hái cho tôi khoảng hai bông vào mỗi buổi sáng. Một tôi để lên chiếc nắp giấy (tôi tự chế) đậy cốc nước, mỗi lần uống một miếng nước lọc, hương hoa nhài thanh thanh tỏa khắp mũi. Một tôi đặt ở đầu giường, trưa nào gió từ cửa sổ khe khẽ thổi vào cũng đưa hương lan trên gối, giấc trưa vì thế mà dịu dàng hơn bao nhiêu.

4. Trời đang nóng lên. Ban trưa tôi tranh thủ cắt ngắn tay áo một chiếc váy chấm bi để trong tủ đã lâu. Tay áo cộc lên rồi, mặc mát ra trò. Mặc chiếc váy mát mẻ đầu tiên của mùa nắng lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác hân hoan diệu kỳ.

5. Bây giờ là 8 giờ 10 phút. Vừa nghe đám tang ông bác đầu ngõ mở bài Niệm khúc cuối (không lời, saxophone). Jesus. Phải vậy chứ.




16/2/20

5 for today



1. Thiếu niên vừa đi thì trời hôm nay đổ mưa.

2. Khi ngồi trong toa-lét tôi đã nghĩ về buổi sáng ở phòng xét nghiệm tại bệnh viện hồi năm kia. Dòng người xếp hàng mệt mỏi, ai nấy đều đeo khẩu trang kín mít, quần áo lụp xụp, thi thoảng có người ho yếu ớt. Tôi mặc áo thun đỏ cùng chiếc váy hoa lạc lõng đứng chờ đợi. 
Lúc tôi chìa tay ra lấy máu, chị y sĩ bỗng nói: "Con cá xinh quá heng!". Tôi hơi ngơ ngác, nhìn xuống cổ tay mới biết chị ấy đang nói về hình xăm chú cá nhỏ của mình. Thế là tôi nhe răng cười. Đáp lại tôi, chị y sĩ cũng nheo nheo mắt, nụ cười chắc hẳn đang ẩn sau lớp khẩu trang. 
Buổi sáng hôm ấy, một bông hoa có lẽ đã khe khẽ nở trong căn phòng xét nghiệm u sầu và tẻ nhạt ấy. Tôi cảm thấy vậy. Nhất định là như vậy...

3. Sao lại có người cứ muốn tìm một chiếc bật lửa Pacman? Niềm mong muốn đó mãnh liệt đến độ tôi bỗng nhiên cũng muốn tìm cho ra, xem rốt cuộc chiếc bật lửa đó tròn méo như nào. Chậc chậc.

4. Trưa nay mở tủ lạnh, nhìn thấy một khúc bánh mì đang ăn dở gói trong túi nilon, bất giác thấy mũi mình cay cay.

5. "Lòng người là cánh chim đêm. Nó âm thầm chờ đợi điều gì, rồi khi thời cơ đến, nó sẽ bay vút đi thẳng tắp về phía đó." - Tsukuru Tazaki không màu và những năm tháng hành hương





14/2/20

♪ ♬







Anh em trong bang hội đi ngắm hoàng hôn... :"))








10/2/20

Suy nghĩ trong tiệm cắt tóc



Nếu có đi cắt tóc, tôi thường đi vào 8 giờ sáng thứ Hai. 
Hôm nay là thứ Hai. Trời nắng, gió khá to. 
Anh thợ cắt tóc ăn vận chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nom "hơi xấu". Quần kaki rêu đã bạc màu, áo thun trắng có cổ giống kiểu áo của những ông chú ngoại tứ tuần, dép xỏ ngón màu gì đó gần như xám. Sáng nay anh ta quyết định mở một danh sách nhạc EDM với âm lượng to hơn mọi lần một chút. Tôi cũng chẳng phiền, vì đây là loại nhạc có thể khiến tôi trở nên bình tĩnh và tập trung vào những suy nghĩ thực tế. 
Người ta thường làm gì trong suốt quãng thời gian ngồi cắt tóc hoặc ngồi chờ đến lượt mình được cắt tóc nhỉ? Tôi đoán đa số đều tán chuyện vu vơ. Mấy phụ nữ thường nói về chuyện làm đẹp, đôi khi than vãn về chồng con. Cánh đàn ông ít nói hơn, nhưng cũng không thiếu người bàn về một trận bóng đá, chuyện độ xe hoặc bình luận vài chủ đề gì đó trên báo. Một số người thích mở điện thoại ra nghịch để cho hai tay đỡ trống trải. Một số ít người khác, như thằng em tôi, lại thích ngồi bất động chờ đợi. Và như tôi, ngồi bất động suy nghĩ. 
Trong chuỗi nhạc EDM nước ngoài đang phát, thế nào lại lọt vào một bài lời Việt. Tôi nghe loáng thoáng như có câu "anh thương em như hạt mưa rào". Tuy nghe văn vẻ nhưng câu này khá tối nghĩa. Anh thợ cắt tóc có vẻ thích bài này nên vừa cắt tóc cho tôi, anh ta vừa ngân nga đi ngân nga lại một chuỗi những "hạt mưa rào" và "anh thương em".  
Tôi ngồi nghe trong vô cảm rồi lại chìm vào dòng suy tưởng của mình. 
Khi đang nhẩn nha ngẫm về một vài hình xăm chữ Phạn, tôi bỗng thấy một con ruồi bay là là trước mặt rồi đậu lên tấm gương. Vì mới xem phim Dracula bản năm 2020 nên đầu tôi vẫn còn đọng lại chút dư âm về ruồi. Tôi liền hỏi anh thợ cắt tóc: " Anh có biết ruồi xuất hiện nghĩa là có ma cà rồng ở gần đây không?". Gần như sốc trước câu hỏi bất thình lình, anh cắt tóc nhìn tôi trân trân. Xem ra anh chàng này đã quen với sự im lặng của tôi quá lâu rồi. Bản lĩnh nghề nghiệp có lẽ là thứ duy nhất giúp hai đầu gối anh ta không sụm xuống sau khi nghe những gì tôi vừa phun ra. Rồi như phần đông con người lúc đứng trước những điều khiến họ hoảng sợ, anh cắt tóc quyết định cười ngây ngô, vờ như mình chưa từng nghe thấy câu hỏi. Tôi không bằng lòng cho lắm với sự kém cầu thị kiến thức của anh này. 
Sau đó những nhát lược của anh ta đưa xuống dứt khoát và nhanh hơn hẳn. 
Nhưng rõ ràng anh ta có lén lút mỉm cười. 
Chả lẽ anh ta chính là ma cà rồng ư? 
Jesus!