10/2/20

Suy nghĩ trong tiệm cắt tóc



Nếu có đi cắt tóc, tôi thường đi vào 8 giờ sáng thứ Hai. 
Hôm nay là thứ Hai. Trời nắng, gió khá to. 
Anh thợ cắt tóc ăn vận chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nom "hơi xấu". Quần kaki rêu đã bạc màu, áo thun trắng có cổ giống kiểu áo của những ông chú ngoại tứ tuần, dép xỏ ngón màu gì đó gần như xám. Sáng nay anh ta quyết định mở một danh sách nhạc EDM với âm lượng to hơn mọi lần một chút. Tôi cũng chẳng phiền, vì đây là loại nhạc có thể khiến tôi trở nên bình tĩnh và tập trung vào những suy nghĩ thực tế. 
Người ta thường làm gì trong suốt quãng thời gian ngồi cắt tóc hoặc ngồi chờ đến lượt mình được cắt tóc nhỉ? Tôi đoán đa số đều tán chuyện vu vơ. Mấy phụ nữ thường nói về chuyện làm đẹp, đôi khi than vãn về chồng con. Cánh đàn ông ít nói hơn, nhưng cũng không thiếu người bàn về một trận bóng đá, chuyện độ xe hoặc bình luận vài chủ đề gì đó trên báo. Một số người thích mở điện thoại ra nghịch để cho hai tay đỡ trống trải. Một số ít người khác, như thằng em tôi, lại thích ngồi bất động chờ đợi. Và như tôi, ngồi bất động suy nghĩ. 
Trong chuỗi nhạc EDM nước ngoài đang phát, thế nào lại lọt vào một bài lời Việt. Tôi nghe loáng thoáng như có câu "anh thương em như hạt mưa rào". Tuy nghe văn vẻ nhưng câu này khá tối nghĩa. Anh thợ cắt tóc có vẻ thích bài này nên vừa cắt tóc cho tôi, anh ta vừa ngân nga đi ngân nga lại một chuỗi những "hạt mưa rào" và "anh thương em".  
Tôi ngồi nghe trong vô cảm rồi lại chìm vào dòng suy tưởng của mình. 
Khi đang nhẩn nha ngẫm về một vài hình xăm chữ Phạn, tôi bỗng thấy một con ruồi bay là là trước mặt rồi đậu lên tấm gương. Vì mới xem phim Dracula bản năm 2020 nên đầu tôi vẫn còn đọng lại chút dư âm về ruồi. Tôi liền hỏi anh thợ cắt tóc: " Anh có biết ruồi xuất hiện nghĩa là có ma cà rồng ở gần đây không?". Gần như sốc trước câu hỏi bất thình lình, anh cắt tóc nhìn tôi trân trân. Xem ra anh chàng này đã quen với sự im lặng của tôi quá lâu rồi. Bản lĩnh nghề nghiệp có lẽ là thứ duy nhất giúp hai đầu gối anh ta không sụm xuống sau khi nghe những gì tôi vừa phun ra. Rồi như phần đông con người lúc đứng trước những điều khiến họ hoảng sợ, anh cắt tóc quyết định cười ngây ngô, vờ như mình chưa từng nghe thấy câu hỏi. Tôi không bằng lòng cho lắm với sự kém cầu thị kiến thức của anh này. 
Sau đó những nhát lược của anh ta đưa xuống dứt khoát và nhanh hơn hẳn. 
Nhưng rõ ràng anh ta có lén lút mỉm cười. 
Chả lẽ anh ta chính là ma cà rồng ư? 
Jesus!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét