photo by caplochanvu |
Nắng đã tắt dần trên lá imChiều đã sẫm màu xanh trong mắt tốiĐường đã hết trước biển cao vời vợiTay đã buông khi vừa dứt cung đàn
Gió đã dừng nơi cuối chót không gianMưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
Người đã sống hết tận cùng năm thángSau vô biên sẽ chỉ có vô biên
Anh vẫn chưa nói được cùng emBài hát ấy vẫn còn là dang dởChưa hiểu được mùi thơm của láChưa nghe xong tiếng hót của chim rừngYêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương
Ôi nếu phải tan thành bụi cátThành hư vô, không khí trời, không ánh sángChỉ rỗng không, câm lặng, vô hìnhSẽ ở đâu, bài hát ấy của anh
Gương mặt của hôm nay ơi,em của những ngày đang sống?Không thể ôm cả bầu trời lồng lộngNhưng có thể cầm một chùm quả trên tayCó thể trồng thêm một bóng mát cho ngàyKhông tới được một vì sao xa lắcNhưng có thể đến trong mùa cấy gặtLàm thuyền trên sông, làm lúa trên đồngLàm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trongVà nhận hết niềm vui trên cõi sốngMũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắngCó sao đâu: áo đẹp đã xong rồiPhút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
Ta đã có những ngày vui sướng nhấtĐã uống cả men nồng và rượu chátĐã đi qua cùng tận của con đường
Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.
Lưu Quang Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét