18/3/22

...

 




Hôm đó, tôi chỉ thấy buồn buồn.

Tôi thu vào trong mắt mình cái nhìn khinh khỉnh, cái nhìn như muốn thẳng thắn nói rằng lời của tôi chỉ là lời hăm dọa điên rồ của một đứa vùng vằng gây chuyện.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình bị đánh bật ra khỏi thế giới đó. Tôi chợt nghĩ, con người này, vừa bận rộn hơn một chút, vừa kiếm thêm được chút tiền, thái độ liền thay đổi. Giả mà có thành tựu, không biết sẽ còn cho tôi những ánh mắt khinh miệt và lạnh nhạt đến thế nào. Nghĩ đến đấy lại thấy buồn buồn.

Thiệt tình tôi chẳng tự ái. Tôi biết mình. Tôi không kém, cũng không bám người, cũng chưa từng đánh mất lòng tự trọng. Lòng tôi chỉ rối như tơ vò vì không biết phải làm sao khi áp lực thời gian và tiền bạc như những quả bi sắt người ta ném vào cái thế giới mà tôi nghĩ là của tôi. Nhiều thứ đổ vỡ liểng xiểng. Tôi lúng túng nghĩ, hình như mình đứng nhầm chỗ. Và tôi hơi hoảng nhẹ, chỉ muốn tìm lại thế giới của mình để mà chạy về.

Đây không còn là thế giới của tôi. Tôi rầu rầu đoán vậy.

 

Nhưng thế giới của tôi đang ở đâu?


 

Nghĩ thế, tôi lại buồn...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét