9/6/19

5 for today



1. Lúc 22 giờ 58 phút, có một con bọ cánh cứng len qua khe hở cửa sổ, bay vào phòng tôi, đập lên trần nhà những âm thanh bồm bộp khó chịu. Rồi nó lén lút đậu vào mép rèm cửa. Tôi định cầm vợt điện bắt nó, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Tôi lấy tay túm nó hất ra phía vườn. Nghe chừng tôi vừa ngăn mình giết một mạng.

2. Sau khi chết, linh hồn bọn mình có còn nhớ đến nhau không? 
Một câu hỏi nghe đến là thương. 
Nếu tạm coi có thứ gọi là linh hồn, hẳn bọn mình sẽ tiếp tục bay nhảy cạnh nhau. Bọn mình có thể làm vô khối điều mà cơ thể sống hạn hẹp đã ngăn không cho bọn mình làm. Bay trên những ngọn cây tuốt nơi đỉnh núi. Nhảy từ vách đá xuống biển sâu. Nằm lăn ra giữa cao tốc ngắm mặt trăng xanh xao trên bầu trời thành phố. Hát hò, ngủ vùi suốt một tuần, lật tung những thư viện và hiệu sách, ngồi 12 tiếng dưới mưa. Hẳn bọn mình là những linh hồn hoang dại, có thể trở mặt chán ngán nhau 364 ngày rồi lại quay về vào ngày thứ 365. Bọn mình không cần nhớ đến nhau vì luôn ở cạnh nhau. 
Nhưng nếu không tồn tại khái niệm linh hồn?
Ừ...  thì thôi vậy... Trước khi chết, bọn mình đã kịp nhớ đến nhau cả đời rồi.

3. Nghe đâu ba năm trước từng có một rung chấn nho nhỏ cách đây tầm 1600km. 
Khi hai từ rung chấn vang lên, trong đầu tôi mường tượng ra sự nứt vỡ. Tựa hai mảng kiến tạo lục địa rung lắc thật mạnh rồi gãy đôi. Sau cơn rung chấn, giữa chúng chỉ còn khoảng cách. Hai mảng kiến tạo ấy rồi sẽ phát triển riêng rẽ thành những vùng đất mới. Cây cối lại xanh tương, plesiosaur tiếp tục bơi, khủng long cổ dài thong dong đi lại trên bề mặt mỗi lục địa.  
Thế là hết. Đáng lẽ nên như vậy là đủ. Nhưng hình như tôi chẳng hiểu gì mấy về tác động trong và sau rung chấn. Hình như còn một điều gì đó sâu xa hơn sự nứt vỡ mà tôi không hay biết... Để mai mốt thiếu niên kể cho nghe xem sao...

4. Người trong xã hội luôn nói về thứ lý thuyết biết đủ là hạnh phúc. Lý thuyết này nghe còn mù mờ hơn cả luật của Việt Nam, vì chí ít khi một điều luật được ban hành, người ta còn vội vàng ra cả chồng thông tư và nghị định để bồi đắp cho thứ luật thiếu khuyết đủ đường đó. 
Nhưng không ai nói thế nào là đủ
Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh giữa sự đủ của người này và người khác. Ai cũng cho rằng mình biết đủ, và họ dễ dàng đánh giá kẻ muốn nhiều hơn mình là tham lam. Kể mà con người ai cũng là một ốc đảo thì hẳn chúng ta đã yên tâm mà sống với sự đủ của mình, nhưng (bất hạnh thay) con người lại thích cung cách sống bầy đàn hơn, nên cứ tha hồ mà nhìn ngó và so sánh với tất thảy người xung quanh. Biết đủ ư? Hạnh phúc ư? Cũng chỉ là tương đối mà thôi...

5. Bây giờ là quá nửa đêm, và sau khi lảm nhảm một tràng thì tôi đang đói lắm ấy... Đúng là chữ nghĩa chỉ sinh ra khi người ta đói rét bần cùng mà... aigooo...