12/6/19

5 for today



1. Hôm nay Đốm lại đi ra phố. Trước khi đi nàng hứa với thiếu niên là sẽ nhìn trước ngó sau cho cẩn thận, và nàng đã kiên định giữ lời... cho đến lúc về đến đầu ngõ. Vì mải mê nhìn mấy chậu sen đá, nàng bị chiếc xe máy nọ xô ngã và cán lên bàn chân. Đốm lê được về đến nhà, bù lu bù loa với mẹ và thiếu niên. Mẹ cười vào mặt Đốm. Còn thiếu niên ngao ngán rồi cũng cười vào mặt nàng.  
Đừng như Đốm, kẻo bạn sẽ bị cả thế giới cười vào mặt! =))

2. Tôi trộn ít gỏi từ cần tây, một túm rau càng cua bứt trong vườn và mấy con tôm múp míp. Chị mẹ đoảng vị nhà này mua phải bó cần tây già khằng như rễ nhân sâm (ai đó đang gào lên, nhìn mục số 1 đi, nhà ngươi thì không đoảng???). Thiệt tình... vừa bực vừa buồn cười khi phải thú nhận rằng người nấu ăn chán nhất nhà chính là mẹ.

3. Khi tôi hất hết tóc mai ngược ra sau, trông tôi không khác gì một samurai với quả đầu chonmage. Khi tôi cụp tóc mai ệp xuống trán, tôi chính xác là một gã biến thái thất nghiệp chuyên lén lút trộm quần áo của phụ nữ ở chung cư kế bên. Một mái tóc không làm nên thầy tu ( =]] ) nhưng cái răng cái tóc thật sự là góc con người đấy!

4. Có một huyễn tưởng rối mù như sau:  
Tuy hay tưởng tượng nhảm nhí nhưng tôi lại khá thích những sự thật rành mạch. 11, 22. Song vào một ngày mà tầm nhìn chỉ còn 0.5 km trong mưa, 1 có thể không còn là 1, 2 có thể chẳng còn là 2. Biết đâu tôi lại nhầm 5 thành 2. Còn 7 có khả năng đang cải trang thành 1 và ẩn nấp nơi khúc quanh ẩm ướt nào đó. 
Đứng trong sương mù, tôi mất dần mọi khái niệm. Đôi khi, tôi cố tập quen với chuyện 110, hoặc 23. Đôi khi, tôi lại phải học cách nhận biết đâu mới thực sự là 1. Nhưng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, khẳng định hay phủ nhận, sự thật vẫn luôn là sự thật, rành rành ra đó (tôi không thấy là do tôi thôi). Tôi tin là vậy. 
Ngay khi tôi vừa bảo là tôi tin, một kẻ xấu như ma đến vỗ vai tôi và nói: "Ê, ta chính là Sự Thật đây!".
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và gào lên: "Không, mi không phải! Sự Thật vốn đẹp trai như Brad Pitt cơ mà! Mi soi gương chưa???"
Sự Thật nhún vai: "Ta vừa phẫu thuật thẩm mỹ hôm qua. Ta muốn có được gương mặt nam tính như Gian Trá! Sorry nha ~"
Tôi, hoang mang đến gần mất trí... Wtf is going on...?

5. Trích đoạn phỏng vấn một số bộ não trên kênh truyền hình CNS (Central Nervous System): 
Mất bao lâu để bạn quên một người mà bạn yêu? - Không bao giờ. 
Mất bao lâu để bạn quên một người mà bạn đã từng yêu? - Sao? Ai cơ...? 
Bạn nhớ người mà bạn yêu được bao lâu? - Cả đời. Tui mới chết năm ngoái. 
Người ta có thể nhớ người mà họ yêu cả đời không? - Không thể nào, mấy hôm là chán ngay thôi! 
Tại sao lại nhớ hoài người mà bạn yêu vậy? - Tại đó là người mà tôi yêu. - Khi không yêu nữa liệu còn nhớ không? - Để xem đã, không rõ mất bao lâu mới hết nhớ nhỉ... nhưng liệu có phải mình nên quên đi không... - Vậy đoán thử mất bao lâu để bạn quên người mà bạn yêu? - Chắc... không bao giờ...