17/12/12

Khi không còn ở bên một ai đó


Entry tháng 6/2011: 



[ .....thế giới này đầy rẫy những người cô độc
vì thật quá khó để tìm ra nhau ]


Vào một ngày chết tiệt của cái tháng chết tiệt, và đương nhiên là trong cái năm cũng đáng chết theo, tôi phát hiện ra rằng, phá hỏng mọi thứ thật quá dễ dàng. Người ta chẳng cần phải cố gắng làm trò gì cả. Chỉ cần đơn giản là thôi không làm nữa.....

Lời chia tay của tôi đã biến ngày hôm đó trở thành một ngày nhẹ bẫng đến không ngờ. Nhẹ vì nó đã trở nên rỗng tuếch. Tôi thậm chí chẳng có phản ứng gì thêm, hệt như anh chàng Henry trong bộ phim Henry's Crime vậy, hoàn toàn không có giọt nước mắt nào, chỉ là lâu lâu giật mình với bộ mặt toát lên một cách hoàn hảo ý tứ của câu nói: "Ồ, đã xảy ra rồi sao!".

Việc không còn ở bên một ai đó không quá khủng khiếp như tôi từng nghĩ. Nhưng bỗng nhiên nó cũng không còn đơn giản như tôi đã tự an ủi mình.

Đôi khi, tôi như ngửi được mùi vị từ miếng bánh doner kebab mà tôi từng ăn vào những sáng cuối tuần. Đôi khi tôi đâm ra thèm kẹo mút hương táo đến chết đi được. Đôi khi tôi muốn đem cái gối ôm đi hấp để ngửi lại một mùi hương đã từng rất quen thuộc.

Đấy, đôi khi là như vậy. Nhưng sự thật là, tôi đã và sẽ không bao giờ quay trở lại con đường ấy để mua doner kebab nữa. Sự thật là tôi đã mất thói quen ngậm kẹo mút, cho dù có là táo, dâu, cam, nho hay gì gì đi nữa, loại nào cũng vậy cả thôi, ngọt đến không chịu nổi. Tất cả cảm giác trong tôi hồ như gom lại trong một ly nước đường, rồi người ta thuận tay thả ào ào đá vào. Khi đá đã tan hết cả thì cũng là lúc mùi vị nước ban đầu không còn nữa.

Mọi người cứ luôn lải nhải không ngừng với tôi cái câu "Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua". Ồ, hẳn rồi, đương nhiên là sẽ qua. Nhưng nói thật thì tôi chưa từng nghe thấy một cơn bão lớn nào càn quét qua mà lại lịch sự để quang cảnh nhà cửa, cây cối, con người giống y như lúc nó chưa đến. Đấy, tôi phát hiện ra, chỉ cần bạn không chết hoặc không gây ảnh hưởng đến ai là một số người đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, còn sẹo trên người bạn thì đó là vấn đề của bạn thôi. Hờ...

Khi không còn ở bên một ai đó, đối với một vài người, không hẳn là quá đau, nhưng tuyệt nhiên không dễ dàng chút nào. Có thể sẽ chẳng có nước mắt, nhưng nguyên cái việc định choàng tay ôm theo thói quen mới chợt nhận ra không còn ai, phải, nguyên cái việc đó thôi cũng đã là đau lắm rồi...

:-)