17/12/12

Trưa vắng


Entry tháng 10/2011:




Thỉnh thoảng, vào một buổi trưa vắng lặng thế này, khi mà không gian quanh tôi chỉ có tiếng xào xạc của vòm cây xanh biêng biếc, tôi lại tưởng tượng về ngôi nhà nhỏ trong tâm trí của mình... 

Đó là ngôi nhà gỗ ấm áp nằm lưng chừng đồi, bao quanh là hành rào gỗ thấp, con đường quanh co hơi dốc dẫn đến cánh cổng kiểu cổ, lòa xòa những tigon và hồng dại. 

Ngôi nhà của tôi có những cửa sổ thật rộng trông ra khu vườn ngập hoa và nắng sớm, những lối đi hẹp lạo xạo sỏi, và chiếc xích đu nho nhỏ phía dưới hàng cây xanh mượt mà. 

Ngôi nhà của tôi có một khoảng sân con con, nơi tôi ngắm mặt trời lên vào mỗi sáng sớm, thong thả ăn vài lát bánh mì trong cái làn tre, và thỉnh thoảng tôi sẽ rải vụn bánh cho những con chim nhỏ đang nhẩn nha quanh đó. 

Đó là nơi tôi có một chú chó con ngoan ngoãn, lúc nào cũng quấn lấy chân, những khi rỗi rãi tôi có thể gãi gãi tai nó rồi ngắm nhìn nó lim dim thích thú.
Đó là nơi mà quần áo trên dây phơi của tôi luôn thơm mùi nắng và gió dịu dàng, còn giếng nước luôn mát lành và trong vắt. 

Đó là nơi tôi bận bịu cả ngày với việc chăm sóc vườn hoa, thu hoạch quả chín, đạp xe đến cửa hàng tạp hóa, may vá, lau chùi dọn dẹp, làm mứt quả và nướng bánh mì. Lúc rỗi rãi tôi lại quay ra vẽ tranh, hay tỉ mẩn với những que đan và mấy cuộn len to sụ. Tôi sẽ được làm tất cả công việc đó như một niềm vui sống chứ không phải như một nghĩa vụ nặng nề. 

Là nơi tôi thoải mái mặc độc một chiếc sơ-mi dài, trắng mộc mạc, đi lại quanh nhà và hát theo một điệu nhạc nào đó phát ra từ chiếc radio cũ kỹ. 

Là nơi tôi có riêng một phòng toàn sách là sách, để khi với tay ra cũng tìm thấy được một cuốn tiểu thuyết yêu thích, hay một quyển sách giấy nâu thô ráp, bìa đã sờn. 

Là nơi khiến tôi cảm thấy thanh thản mỗi khi ngắm những cơn mưa lặng lẽ rơi ngoài thinh không. Và có cảm giác nhựa sống căng tràn những lúc chạy một mạch lên đỉnh đồi để hét thật to gọi hoàng hôn xuống. 

Ngôi nhà của tôi, luôn có tiếng piano của cậu ấy và tiếng cười của tôi. Chúng tôi vẫn là những đứa trẻ năm nào, luôn chăm chỉ với ước mơ, cứ mỗi cuối tuần lại chụm đầu viết thư cho ông ngoại và cho những bà mẹ. Tôi, và cả cậu ấy, chúng tôi sống một cuộc sống trẻ trung, tươi mới, hứa với nhau luôn yêu thương thế giới quanh mình. 

Ngôi nhà ấy, không phải tưởng tượng xa xăm nào cả, nó nằm trên lưng ngọn đồi đằng kia, trong thế giới nội tâm của tôi. Ngọn đồi ấy phủ đầy hoa vàng..... 

Trưa vắng. Trong yên lặng có tiếng gió thổi từ hướng Nam.