9/12/12

Say ngủ







Nhiều khi, thực tại đối với tôi khốc liệt đến nỗi tôi những mong lúc nào mình cũng được ngủ. Thậm chí có những ngày tôi chỉ ngồi đợi cho đến giờ được đi ngủ. Tôi không suy nghĩ, không động đậy, như thể chỉ cần lỡ có một cử động nhỏ là cái hiện thực kia sẽ lại thò những móng tay bén ngót ra mà bấu chặt lấy tôi. Tôi bắt đầu chìm vào những giấc ngủ mê man, cố gắng níu giữ hoặc tái lập những cơn mộng mị của mình. Vì tôi sợ thực tại mà tôi phải đối mặt. 

Khi bắt đầu nhận ra mình như thế, tôi biết, đó là một điều nguy hiểm.