1/10/12

Dư vị của những lưu ảnh *






Đã là tháng Mười. 
Phố núi buồn và lạnh. Trong không khí có mùi của nước mưa và lá mục, còn bầu trời thì uể oải những mây là mây. Thời tiết thế này khó mà vui lên được. Tôi cứ ngồi thu lu trong phòng, để cho máy tính rên rỉ một bản nhạc rồi nhìn ra cửa sổ suốt từ giờ này sang giờ khác. Tôi đang cố không nghĩ về khoảng vườn phủ nắng vàng ấm áp của mùa khô.

Tháng Mười đến thật lặng lẽ. Những vạt nắng yếu ớt không đủ để xuyên qua cả lớp rèm cửa màu da trời mỏng tang nơi cửa sổ, nên chỉ có thể đậu xuống sàn nhà như những cánh bướm trong suốt, chấp cha chấp chới, một kiểu nắng mong manh đến phát rầu lòng. Tôi lại đánh bạn với nỗi buồn muôn thuở của mình. Tôi nghĩ về bản thân, về mẹ, về những người còn lại trong nhà, về phở trộn, về thịt bò ướp tương và tiêu sọ, về húng quế và húng dũi, về một nhóm người nào đó ngoài kia đang mệt mỏi lao đầu vào cái ngày đầu tuần xuẩn ngốc, về khoảng trời xanh xanh xám xám như mực loãng phía trước mặt... Tôi chỉ gọi tên những thứ đó trong đầu thôi, như một kiểu liệt kê vậy, tuyệt không tưởng tượng ra nổi vẻ mặt của mẹ tôi lúc này đang ở dưới bếp, cũng không thể phân biệt nổi húng quế và húng dũi loại nào tôi thích hơn, tất cả chỉ còn đơn thuần là những hình ảnh, chúng lướt qua tôi như những lưu ảnh lấp lóa. Còn tôi thì chìm dần vào trong đó.

Nỗi buồn cũng có những lúc hiền lành và dễ chịu như thế này đây. Tôi cứ ngồi im một chỗ, để mặc cho những chuyện đã qua ùa vào mình, cảm giác như được nằm trên cánh đồng cỏ lau vào một chiều cuối hè vậy. Tôi đoán màu của khoảng không lúc ấy là một sắc gì đó xen giữa vàng nhạt, hồng nhạt, và xam xám. Còn dư vị của chúng, có lẽ là một vị ngọt dịu dàng. Tôi đã ngồi như thế. Cũng được rất lâu, rất lâu rồi.
Những lưu ảnh đầy mùi vị đó, nỗi buồn rất dịu dàng đó, là những gì tôi nhận được mà không biết đấy là món quà chia tay của tháng Chín, hay món quà gặp mặt của tháng Mười. Thật chỉ muốn nói một lời cảm ơn, nhưng rồi cứ băn khoăn mãi đến nỗi dư vị của sự biết ơn cũng đã tan trên đầu môi từ lúc nào không hay..... 

Tháng Mười. Ngơ ngẩn buồn.