hải đường lả ngọn đông lân,
giọt sương gieo nặng cành xuân la đà.
một mình lặng ngắm bóng nga,
rộn đường gần với nỗi xa bời bời:
người mà đến thế thì thôi,
đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi
người đâu gặp gỡ làm chi,
trăm năm biết có duyên gì hay không...