11/4/11

Những mảnh yêu





Thỉnh thoảng, có thể xảy ra những chuyện như thế này: 
Khi tôi đang phiêu diêu ở khoảng nào đó trong cuộc đời của mình, thì bỗng một người chạy đến dúi vào tay tôi vật gì đấy. Người đó nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt hấp háy nhiều ngụ ý, rồi nhẹ quay bước bỏ đi. Tôi còn chưa kịp thắc mắc đã thấy trong tay mình là một mảnh của người kia, nằm im lặng nãy giờ, và trông cứ ngoan hiền như một hạt cơm. Thật chẳng hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu. 
Thế rồi, ngày nào cũng vậy, người đó lại đến, mang theo một mảnh của mình và đặt nhẹ nhàng vào tay tôi. Nhân tiện thì... người đó cứ luôn đến vào những lúc tôi đang bận mơ màng và ngây ngốc (!). Ban đầu tôi không để ý nhiều cho lắm, những mảnh ghép lăn lóc khắp nơi, không được cất giữ mà cũng chẳng bị vứt đi. Dần dà, chúng mỗi lúc một nhiều lên, và bắt đầu làm tâm trí tôi cảm thấy lấn cấn. Tôi bèn đem từng mảnh ra mà ngắm nghía mân mê. Cuối cùng cũng chợt nhận ra, người kia muốn trao bản thân họ cho tôi... 
Tôi từ đó đâm ra lo lắng về món quà mỏng mảnh như sứ Trung Hoa của mình. Cứ chốc chốc lại phải liếc mắt xem nó còn ở đó hay không. Đến nỗi một bận nọ, tôi thở dài mà nghĩ rằng: "Nếu một ngày vật kia biến mất thì tôi sẽ phải đặt thứ gì vào để lấp khoảng trống của nó đây?". Thật tình mà nói, tôi vốn là kẻ chẳng có gì nhiều, cho nên tôi yêu bản thân mình, và rất yêu những thứ nhỏ bé mà tôi sở hữu. Yêu đến nỗi lắm lúc phát hoảng lên vì không biết mình có đủ quan tâm đến chúng không. Cứ thế, cứ thế, tôi loay hoay giữa sợ và yêu. 
Một ngày nọ, người kia lại đến. Lần này nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt thấp thoáng nghi ngại và buồn hiu. Tôi cũng vì thế mà tần ngần không dám nói. Sự bối rối khiến tôi theo thói quen giữ chặt hơn món quà của mình, như thể sợ nó rơi vỡ mất đâu. Tôi bắt đầu đứng đó mà lặng im, mải miết băn khoăn về trái tim sứt sẹo của mình. 
Còn người kia, đi lúc nào, tôi cũng không hay...