"Anh ngại nói về mình quá đỗiNgại nhưng vì em hỏiCơn gió vu vơ tạt ngang nỗi nhớCửa sổ phòng đêm lạnh mởThành phố lạ, bình yên nên rất lạKý ức không tên triền miên.
Chẳng biết câu chuyện nàyđã viết từ đâucho anh kể từ đâu.
Chẳng biết đôi chân mỏi đường dàiđã ngồi lại nơi nàođếm bao nhiêu sỏi đá.Đếm những người đi quađời nhauRồi hóa thành xa lạ...
Hay là từ chiếc khuy áo bạc màuAnh cài then lên miệng cây đànĐể theo anh suốt đời làm bạnSuốt đờiCầm tù trong câu hát.Tình ơi...
Hay là từ con số hai mươiAnh chép trong nhật ký một ngườiMột người có tên, cố nhiên, nhưng em đừng nên biết.Con số ấy đã chết.
Hay là từ một ngã tư đêm hai lămRẽ đời anh vào một ngõ tối tămĐầy gió lạnh.Nhưng anh hiểu, những lối đi vòng quanhĐều tìm về ngả rẽ.
Hay là thôi, cho anh kểTừ một đêm về cuối mùa đôngĐoạn đường khôngMưa phùn gieo hạt.Cơn say cũ ướt mèmMột người sang hai bảyLiêu xiêu vấp gió trờiTừng giọt từng giọt xô nhau rơi mặn chát.
Hay là...
Nhưng câu chuyện ấy biết nơi nào đoạn kếtKhi lời mở đầu anh chẳng biết từ đâu
Vụn vỡ những mảnh ghép li ti
Như những vì sao vụn vỡ trên đầu
Đêm nay sáng mãi.
Thành phố lạ chìm vào đêm sâu..."