![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCKuLaBQDBsyUnDTzpEWETJ3GggkAZDmzUhL4QS24ujqt5zNGYDO6NttndkH9eQuZ5CLqLu3VQ2N_B9iV-JQEgm05a9Lokzcrya-8QHgI7UdI53TRj6BeCswmwYl8dwfiG-dTLm8eIYbZ6/s400/132.jpg)
Sáng nay bùng học...|
Gần đây, đêm dài và sâu thăm thẳm đến đáng sợ.
Tôi bị mất ngủ. Theo đúng nghĩa vật lý của cái sự mất ngủ. Tức là như thường lệ, tôi bật quạt vù vù rồi leo lên giường vào quãng đâu đó của 10 giờ, sau đó bắt đầu công cuộc ngắm nhìn đăm đăm cái khoảng không tối đen phía trước mặt.
Tôi không tài nào ngủ được. Giấc ngủ thường lệ đột nhiên bỏ tôi đi, không còn lại vết tích gì, cứ như thể trước đây nó chưa từng tồn tại. Tôi đâm ra hoài nghi liệu từ trước đến giờ mình đã bao giờ thật sự có một giấc ngủ chưa. Tôi cũng chẳng biết mình đã bận lòng những chuyện gì để chốc chốc lại nặng nhọc nén những tiếng thở dài và tiếp tục nhìn vào màn đêm hoang hoải xung quanh như vậy. Có thể, do tôi có quá nhiều thứ để mà bận lòng, và bây giờ thì tôi ngạt thở mà bơi trong chính cái mớ bòng bong ấy.....
Này là tan vỡ, này là chia ly, này là mất mát..... Những người quanh tôi cứ thi nhau đổ rạp xuống như những quân cờ domino. Đến là buồn cười. Hóa ra..... chẳng có gì là vĩnh cửu, và tan vỡ thì không hề có ngoại lệ cho bất kỳ ai. :-)
Con người bé nhỏ
trong thành phố không màu
trước một chiếc cầu
không thể đi qua
Cuộc hẹn hò
trong niềm mơ ước cũ
Chuông đã rung lên trống đã đổ dồn
những bức tượng đã gục ngã
những người mới đã lên đường
Xao xác lá vàng
những mặt nạ của mùa thu
đã chết
Con rối trong tủ kính
con chuột bằng bìa xanh
những đôi mắt trẻ con
đã rơi vào quên lãng
chỉ còn vầng trăng nhọn
sáng bên trời không nguôiNỗi buồn của tôi, tình yêu của tôi
như những chiếc lá không lời
rụng xuống...
Chợt đọc vu vơ những câu thơ này. Trong một chiều mưa. Mưa đầu mùa.