4/6/11

Ra đường rồi là chẳng quen ai






Ngày trước, cứ hễ nhác thấy bóng tôi ở đâu là cậu ta lại hét gọi tôi rồi vẫy tay rối rít. 
Đó là cái dáng thanh mảnh, quần jeans bụi bụi, giày trắng tinh tươm. Và áo pull đặc biệt rực rỡ, lúc nào cũng phải có một cái hình quỷ quái gì đấy được in ở trên, kiểu như Marilyn Monroe mặc bikini uốn éo chẳng hạn. 
Mười lần như một, cậu ta luôn vẫy tay và cười với tôi. 
Mười lần như một, tôi cau có khi nghe thấy tên mình được ngân ở quãng 8 nhưng cũng quay lại và cười toe. Thấy tôi cười, cậu ta lại càng vung vít hai cánh tay dài ngoằng đến nỗi chúng như muốn rụng ra, thiếu điều cậu ta sẽ bay đến ôm siết tôi nồng hậu cho đến khi tôi nghẹt thở. Đáng yêu vậy đấy. 
Thời gian ấy đối với tôi là cực vui. Vui cho đến ngày không có cậu ta để mà gọi tên tôi nữa. Sự thiếu vắng nổi lên rõ mồn một, sống động đến mức tôi cảm thấy hẫng hụt mỗi khi đi qua những đoạn đường quen. Không ai hét gọi. Không ai vẫy tay. Tôi cũng không còn cơ hội để mỉm cười. 
Tôi bây giờ, mắt cận rồi, giác mạc lại yếu, ra đường thường không thấy được ai. Mười lần như một, tôi rảo những bước dài, mắt hướng thẳng về phía trước, tuyệt không chú ý đến hai bên. Nhiều lần tôi đã tự nghĩ, mình là loại người nếu không đem lòng yêu mến ai thì sẽ trở nên thờ ơ, ánh mắt luôn lảng bảng sự lãnh đạm như thế này đây. Tôi bây giờ, ra đường rồi là chẳng quen ai. Thỉnh thoảng nghe như có ai đang hét gọi mình là lòng lại quặn lên. Sao lại nhớ cái áo pull rực rỡ ngày nào đến thế...