30/1/13

Tin tưởng





Đó là cụm từ rất hiếm khi xuất hiện trong đầu tôi. Do đó, đa số các trường hợp, mỗi khi nó xuất hiện đều khiến tôi có cảm giác như "nhìn thấy con chó ị một bãi phân xoắn tít trên bãi cỏ được chăm chút đẹp đẽ trong vườn" vậy.

Tỉ như lần gần đây nhất: 
- Em không tin anh à?
- Không.
- Dù sao anh cũng là người yêu của em mà. Anh hứa...
Tôi cười. Và đó cũng là lần cuối anh ta thấy tôi cười. Tiếc thay đó lại là một nụ cười khinh miệt được thể hiện hết sức chuyên nghiệp, vốn là một trong những đặc sản của tôi, nhếch mép vừa phải, cong môi vừa phải, âm khí phát ra rất khẽ khàng kết hợp với một vẻ mặt có thể gọi là vô cảm. Chậc... thôi thì dù sao đó cũng là một đặc sản, vậy là may lắm rồi. Sau đó anh ta có cảm giác gì thì tôi không biết. Nhưng tôi chỉ có một thắc mắc nhỏ cứ lấn cấn mãi: "Thế nào mà anh ta lại tự cho mình là người yêu của tôi nhỉ?". Thật khó hiểu.

Ôi chao, vì cớ gì lại có nhiều người muốn tôi phải tin họ đến thế! Cứ im đi luôn không được sao. Tin tưởng, đối với tôi, đó là một thứ đắt giá hiếm hoi, đến nỗi tôi hầu như không dám phí phạm và cũng chưa bao giờ dám mở miệng đòi hỏi ở bất kỳ ai. Thế nên lỡ có ai hỏi xin nó, tôi đều cảm thấy như mình vừa bị xin hai quả thận cùng lúc vậy. Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng tôi tuyệt nhiên không phải là người đức độ hào sảng hay có trái tim nhân ái đâu, cơ mà ích kỷ thì lại có đấy. Thành ra tôi  ít khi giao du với những người luôn đòi hỏi ở tôi những thứ mà tôi không thể đáp ứng cho họ, phần vì chán với những đòi hỏi, phần vì cảm thấy bản thân mình là kẻ bất lực. 

Tôi gần như không tin tưởng ai (tôi muốn nhấn mạnh một chút từ gần như), không phải vì tôi là kẻ bị phản bội rồi sinh ra cực đoan. Tất nhiên bị lừa thì cũng nhiều rồi, bị bội tín cũng không ít, nhưng tôi cũng chẳng vì thế mà đâm chán đời bi lụy. Có lẽ thước đo giá trị của mỗi người khác nhau, nên có những người coi sự tin tưởng rẻ như cái kẹo gôm, nhai rồi nhổ đi, còn đối với tôi thì thứ đó lại quan trọng như cái condom xuất hiện đúng lúc một gã điển trai lạ mặt đang muốn làm tình với mình vậy. Ừ, lệch pha nhau như vậy nên đừng đòi hỏi sự tin tưởng ở nhau mới phải. Không đúng sao?

Tin tưởng là một sợi dây ràng buộc vô hình mạnh mẽ và bền chặt hơn bất kỳ thứ hữu hình nào. Vì thế, tôi thề là tôi không bao giờ muốn buộc mình với một thằng bệnh hoạn hay một kẻ vô lại. Mà nói thật thì cũng đâu nhiều người muốn như vậy, phải không nhỉ...?