25/1/13

Tôi tự nói với mình




À, tôi nói thế này, 
Tôi ấy mà, năm nay mới ngót nghét 22 tuổi đầu, tôi luôn tự cho rằng mình vẫn còn quá trẻ để nói đến những chuyện gia đình, chồng con. Còn trẻ. Quá trẻ. Có lẽ ngoài tôi ra thì còn nhiều người nghĩ rằng tôi chưa đủ chín chắn để nói về "chủ đề của các bà mẹ" ấy. Thế nên tôi hầu như chẳng bao giờ đả động đến những chủ đề đó trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào, từ chém gió nói phét đến thủ thỉ tâm tình, không bao giờ. Nguyên tắc cỏn con của tôi đó là không nói về những gì mình không biết. 
Ờ, là vậy, là vì tôi thấy mình chưa đủ nghiêm túc để nói về mấy cái chuyện của một đời người nên tôi sẽ không nói, dù rằng tôi cũng đã có những quan điểm riêng. Cho nên một khi tôi đã nói thì có nghĩa là tôi thấy mình đã có đủ nhận thức và tư cách để nói. Lúc ấy, nếu tôi có đưa ra quyết định dưới bất kỳ dạng nào đi nữa thì nó chắc chắn sẽ không-bao-giờ-thay-đổi. Và tôi mà đã đưa ra thì tôi sẽ cứ theo đó thực hiện, kiểu như đã kéo căng cánh cung và buông tay thả mũi tên thì nó cứ thế vút đi, còn ta thì cứ việc đứng đó nhìn nó tới đích thôi. 
Vậy đấy. Hơ hơ.....