Tối qua mình đã rất vất vả để có thể chợp mắt. Mẹ thật dễ thương khi gọi điện cho mình để nói về liệu pháp chữa trị đơn giản nhất, đó là mỗi lần nóng giận mình hãy ngồi thiền, nhắm mắt lại và nghĩ về một khu vườn xuân với chim muông hót líu lo, những bông hoa tỏa hương dìu dịu, tiếng suối reo róc rách, và mình là một nàng tiên đang nhẹ nhàng bước vào trong khu vườn đó (Tiên? Tiên ư? Tưởng tượng bản thân là một nàng tiên hoàn toàn vượt ngoài khả năng của mình!). Tối qua mình đã có thử liệu pháp đó của mẹ. Mình thề là mình đã rất nghiêm túc khi bắt đầu tưởng tượng về một khu vườn. Kết quả là khu vườn xuân của mình rất đẹp, nhưng trên những cành cây mình đã treo cổ bọn khốn kiếp đang làm đầu mình nứt toác ra vì giận dữ!