31/3/13

Thư dài số 2



Sói này,
Có một chuyện tớ muốn kể cậu nghe. Mấy hôm trước, tớ ra cửa hàng photo từ sáng sớm để in một số bài cho đồ án. Lúc bước vào tớ thấy chủ cửa hàng, một người đàn ông trông chẳng có gì đặc biệt, đang ngồi ăn sáng. Trong cái đĩa trắng muốt đặt trên bàn là một miếng bò bít-tết dày cộm, thoạt trông đã biết rất mềm và đậm đà gia vị, ngoài ra còn có một phần trứng ốp-la, mấy lát cà chua và dưa leo, vài cọng ngò ta. Bên phải có hai ổ bánh mì tròn vàng ruộm, phủ đầy những hạt vừng lấm tấm bóng lưỡng.
Khi nhìn thấy đĩa bò bít-tết đó tớ đã vô cùng thèm. Phải, rất thèm, đến nỗi tớ chỉ muốn ngồi ngay xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ trước mặt rồi cắm đầu mà ăn ngấu nghiến. Cậu hẳn rõ hơn ai hết khẩu vị của tớ. Tớ chưa bao giờ hảo thịt bò cả. Đối với tớ thì thịt bò là loại thức ăn có cũng được, không có cũng chả sao. Thậm chí nếu món thịt bò có đột nhiên biến mất khỏi thế giới này thì chắc tớ cũng chẳng hay biết gì. Nhưng vào buổi sáng hôm đó, tớ đã thực sự cảm nhận món bò bít-tết của tay chủ cửa hàng photo bằng tất cả các giác quan của mình. Tớ đã ngửi thấy mùi tỏi phi thơm nồng ngay từ lúc bước vào, và còn nhận ra cả cái mùi thanh mát của dưa leo dù nó gần như đã bị mùi bò át hẳn đi. Tớ ngắm nghía không rời mắt lớp mỡ bóng mịn phủ trên miếng bít-tết hồng tươi, bánh mì thì nâu óng ả như trong một đoạn quảng cáo, cà chua dường như đỏ hơn, và ngò thì xanh biếc hơn bình thường. Tai tớ dường như nghe thấy cả âm thanh "xèo xèo" lúc thịt bò được thả vào chảo, lưỡi tớ cảm nhận được sự cay nồng của lớp gia vị, và tay tớ thì như đang sờ vào lớp bơ trơn bóng được quét đẫm trên lớp vỏ bánh mì. Tất cả chẳng khác nào một dòng nước lớn lao ào ào vào cơ thể, khiến tớ phải ngẩn người trong vòng mấy giây đầu tiên, trước khi tay chủ cửa hàng cố hắng giọng đưa tớ trở về với thực tại. Hẳn là gương mặt thèm thuồng của tớ lúc ấy trông khôi hài lắm. Tất nhiên tớ đã không thể quay sang mà đề nghị rằng: "Này anh, em đang thèm bò bít-tết đây, nếu không phiền thì cho phép em ăn hết chỗ còn lại nhé!". Tất nhiên là tớ không thể nào nói ra điều đó được rồi. Nhưng xét theo cái vẻ bề ngoài, chắc chỉ còn thiếu nước nhỏ dãi xuống đầy cổ áo thôi thì cả thế giới này cũng sẽ biết tớ đang thèm bò bít-tết mất. Thật xấu hổ.
Tại sao lại thế nhỉ? Tại sao lúc ấy tớ bỗng dưng thèm ăn đến thế? Mà tại sao lại thèm thịt bò chứ không phải bất kỳ món ăn nào khác? Và tại sao đã thèm đến vậy nhưng tớ lại không hề có ý muốn đi mua ngay một phần bít-tết để ăn cho thỏa nguyện? Ý nghĩ duy nhất của tớ ngay tại thời điểm đó là dùng tay bốc miếng bít-tết kia nhét đầy miệng, rồi xé mấy ổ bánh mì tròn ra mà quết thật đẫm thứ nước sốt đặc quánh trên mặt đĩa. Cả cơ thể gào lên bảo tớ phải làm như vậy ấy chứ, nhưng ơn trời, tớ luôn có cái vỏ bọc vô cùng lịch thiệp, hoàn hảo đến mức khốn khổ. Chính cái vỏ bọc đó đã ngăn tớ không thực hiện một hành vi hết sức thô bỉ và vô đạo, đó là cướp trắng trợn bữa sáng hơn năm mươi ngàn VN đồng của người khác ngay trước bảy rưỡi sáng. 
Cậu biết tỏng căn bệnh chán ăn của tớ rồi đấy. Mà cũng không hẳn chỉ là chán ăn nữa, đúng ra là bệnh chán-tất-cả-mọi-thứ. Không hiểu cái gì đã đá đít sự thèm thuồng của tớ ra khỏi chỗ nấp sâu kín trong cơ thể. Nhưng có một điều hết sức không may là tớ đã không hề cảm thấy khá khẩm hơn chút nào sau sự việc ấy. Rõ ràng từ sâu bên trong, bản thân tớ đang rất cần một điều gì đó, nhưng cái bên trong tớ càng hét lên ra hiệu thì lý trí của tớ lại càng siết chặt hơn gọng kìm của nó, hòng cầm tù con người bên trong tớ kia.
Hình như tớ không hề muốn mình được thoải mái tự do. Cậu có thấy thế không? Tớ có vẻ thỏa mãn hơn khi nhồi nhét tất cả cảm xúc của mình vào trong cái hộp kín, rồi cứ đứng ngoài mà lắng nghe tiếng gào thét vọng ra từ bên trong. Có thể nói đấy là một loại khả năng không nhỉ? Cách đóng cảm xúc ấy. Có điều cái khả năng bệnh hoạn đó giờ đây đang từ từ trở thành bản năng của tớ. Nó hệt như một chương trình đã được lập trình sẵn để khi cần là cứ thế tiến hành chạy thôi, chẳng cần sự cho phép của đứa nào nữa cả. Kinh khủng quá sức!
Khi viết cho cậu những dòng này (trong một quyển sổ tay đầy hình thỏ và gấu cho bọn trẻ con, và nét bút chì ngoáy loạn xạ như cua bò), tớ không còn cảm thấy cơn thèm thuồng mãnh liệt như buổi sáng hôm ấy. Tớ chỉ chán ghét chính mình khi ngày càng chìm sâu vào trong cái cuộc sống nhạt thếch đến vô vị này. Tớ còn chẳng hề phản kháng lại đời sống trì độn như của lũ người bị biến đổi gen mà tớ từng xem trong một bộ phim nào đó nữa ấy chứ. Tớ chả hiểu sao mình lại dễ dàng chấp nhận cái sự phải sống chung và bị đồng hóa bởi một đám những kẻ tẻ ngắt, buồn chán xung quanh. Nhưng có một điều thì tớ biết rõ, tớ nhất định không phải kiểu người như thế.
Tớ sẽ suy nghĩ sâu hơn về chứng thèm ăn bất chợt này, cũng như về tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Và tớ sẽ lại kể cho cậu ngay khi não tớ bắt đầu tỏ ra hữu dụng hơn. Còn bây giờ có lẽ là không thể.
Hôn cậu hai phát vào má.


________________