31/7/13
28/7/13
25/7/13
[Film] Countdown
Countdown (Sinh mệnh đếm ngược) - 2011
Hồi xem phim này khá thích. Đại khái vì không có những tình tiết lãng mạn vớ vẩn kiểu mấy phim Hàn ăn theo mùa vụ vẫn hay làm, cũng không có kiểu nam chính lạnh lùng lung linh hay nữ chính ngây thơ ngốc nghếch.
Phim nói về tình người nói chung và tình cảm gia đình nói riêng, nội dung không mới lạ, hơi bất hạnh nhưng cảm động. Tôi đánh giá tích cực về hình ảnh, màu sắc và âm nhạc trong phim. Nói chung thì xem một lần mà nhớ mãi :")
24/7/13
22/7/13
Ờ, cút rồi!
Hắn bảo nàng cút, nàng cút.
Hắn bảo nàng quay lại. Xin lỗi nhé, cút rồi!
(Xin lỗi nhé, cút rồi! - Duyệt Vi)
20/7/13
18/7/13
Mấy thứ lặt vặt
...
1. Cuối cùng, mọi thứ sẽ ổn. Nếu nó chưa ổn thì chưa phải là cuối cùng!
2. Đừng quan tâm tại sao mình nghèo. Hãy quan tâm tại sao người khác giàu.
3. Đừng sợ kẻ thông minh. Kẻ ngốc mà cứ tưởng mình thông minh mới đáng sợ.
4. Trong một số chuyện, đừng là người đầu tiên, cũng đừng là người cuối cùng.
5. Làm ra vẻ hiểu những thứ mình không hiểu, và làm ra vẻ không hiểu những thứ mình đã biết rành rành.
6. Số tiền còn lại trong túi mình là điều tuyệt mật.
7. Chỉ nói về thất bại của mình khi đã thành công trở lại.
8. Đừng bao giờ tham dự một bàn tiệc khi chưa biết rõ ai là kẻ trả tiền.
9. Đừng phí tiền ăn một món sang trọng nếu không có người nhìn.
10. Đừng đánh giá ai khi họ mặc quần áo, hãy đánh giá họ khi họ cởi ra.
11. Đừng tỏ ra giàu có. Hãy tỏ ra bí hiểm.
12. Đừng tin vào quảng cáo. Hãy tin vào giá tiền.
13. Không tranh luận với kẻ có địa vị và kiến thức thấp hơn mình.
14. Chỉ đánh nhau khi biết chắc mình có thể thắng hoặc hòa.
15. Đàn ông không bao giờ tiếc tiền với những cô gái không quan tâm đến tiền.
16. Cái gì mình ngu, hãy cố gắng biến nó thành phong cách.
17. Phải hiểu, ai cũng là con ếch, chỉ khác nhau cái giếng mà thôi.
18. Người phụ nữ duy nhất trên đời vẫn đẹp lúc về già chính là vợ mình.
17/7/13
Ghi chép buồn tẻ
. Thành phố của tôi, chần chừ mãi rồi cũng bước vào mùa mưa. Gió lạnh thổi tung rèm cửa, cánh cổng nâu đen sũng nước trông cô tịch đến rầu lòng.. Một người quen thời thơ ấu trở về thăm ngôi nhà xưa, đứng trước cổng nhoẻn miệng cười, ngại ngùng hỏi tôi: "Thơ Thơ bữa nay lớn vậy rồi sao?". Tôi ngẩn người. Tên của tôi, mười lăm năm nay không còn ai gọi tên của tôi, bỗng thấy xót xa khi có người vẫn giữ hình ảnh thơ bé của mình một cách trọn vẹn như vậy. Mấy lời bâng quơ "em quên cái tên đó từ lâu rồi" chưa kịp buông ra, tôi lặng lẽ nuốt vội vào lòng. Tôi không nỡ.. Thằng em tôi trong lúc tám chuyện vu vơ có nhắc đến mấy bao thuốc lá tôi để quên dưới SG, nó bảo thằng bạn cùng phòng nó trong lúc lục lọi bàn bếp đã phát hiện ra, rồi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ lặng lẽ rút ngày một điếu hút hết. Chuyện vốn chẳng có gì, chỉ như một kiểu thông báo, nhưng tôi đột nhiên nhớ lại cái ngày thằng bé kia khuân đồ chuyển đến, tôi mặc một chiếc váy royal blue chấm hoa trắng li ti, ngồi gật đầu hết sức nhã nhặn với nó, chỉ có mấy điếu thuốc lá kia là tố cáo thẳng thừng cái vẻ đểu đểu của tôi mà thôi. Thật buồn cười.. Tôi lôi cuốn Dance, dance, dance của Murakami ra nhẩn nha đọc mấy hôm nay, nhưng quá phân nửa những gì tôi đọc đều trôi tuột ra khỏi đầu, tôi không tài nào nghe được những âm thanh sống động phát ra trong đầu mình mỗi khi đọc sách nữa. Cảm thấy bất lực thế nào đấy, tôi đành gấp sách để xuống gối, nghĩ bụng, tạm thời không nhìn thấy nó vẫn hơn.. Ở nhà, tôi có thói quen mỗi ngày uống hai cốc rượu to. Ban đầu uống thấy cũng nóng nóng người, nhưng mãi rồi chả còn cảm giác gì nữa, rượu trong miệng cơ hồ giống nước lọc. Hóa ra tôi đối với rượu cũng chẳng khác gì đối với người, gần rồi thân, thân rồi nhạt. Người ta, cơ bản cũng đều độc hại như rượu, tìm mãi chả có lấy một người để mình tận tâm quý mến, cũng có thể nói một cách tích cực là "chưa có".. Mẹ tôi hay đọc mấy câu này:
Chó bảo gàGà định vào vườn rauChó bèn sủa gâu gâuCông bao người trồng trọtVất vả đã bao lâuGà không được vào đóĐể phá hoại hoa màu.
Nếu sau này có một đứa con, tôi định bụng dạy nó bài này rồi ngày nào cũng sẽ bảo nó ê a đọc cho nghe. Đó chính là một loại vui thú.. Chun rất đáng yêu, nó thỏ thẻ qua điện thoại bảo mấy năm rồi không được gặp cô, nhớ cô lắm, muốn hôn cô một trận cho cô nghẹt thở luôn. Tôi run lẩy bẩy hỏi ai dạy nó cái trò ấy thì nó cười khúc khích rất gian trá. Nhớ hồi nó bốn tuổi, tôi có về chơi với nó một lần. Lần ấy nhậu nhẹt say bí tỉ, ngủ như chết đến sáng ngày vẫn chưa hết choáng váng, thằng nhóc ranh bò lên giường lay mãi không thấy tôi tỉnh, nó bèn ghé miệng ngậm lấy môi tôi rồi gặm gặm như ăn bánh, nước miếng be bét, kinh nhất là tôi thấy môi nó mềm mềm âm ấm rất dễ chịu nên còn thuận miệng đáp trả. Sau này tôi cực lực trấn an mình rằng Chun còn bé nên nó sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng thật không ngờ, từ đó về sau hễ có dịp là nó lại chu miệng lên công bố rằng nó là người đầu tiên hôn tôi, khiến ruột gan tôi như muốn thắt nút lại. Chậc... cái nụ hôn nhoe nhoét đó... thật chẳng biết nói thế nào...!
13/7/13
12/7/13
Buồn nhất...
. là khi xem phim Grave of Fireflies.
. là khi đọc hết cuốn truyện Tình yêu thứ ba.
. là khi ngủ trưa dậy, một mình ngồi nhìn trời nắng chang chang.
. là lúc bị người khác lờ đi, và cả khi phải lờ đi một ai đó.
. là lúc nhận ra Lemon Tree chính là bài hát buồn nhất trên radio vào ngày chủ nhật, và Don Quixote là câu chuyện buồn nhất thế gian.
. là một năm ghé qua nhà người đó một lần, đứng nép vào vòm hoa giấy trước cổng cho đến lúc nghe được giọng người đó rồi mới yên tâm rời đi.
. là mười năm trước từng là công chúa nhỏ trong mắt ai đó, nhưng mười năm sau, khi nghe hai tiếng "công chúa" đã cảm thấy không còn là mình nữa rồi.
. là nghe cậu ta gọi, nhìn cậu ta mỉm cười, nắm tay giữ cậu ta lại, cuối cùng tỉnh dậy mới biết mình mơ.
. là đau mà không được khóc, vui cũng chẳng muốn cười, và "nhàn nhạt" là điệu bộ được người người ưa chuộng nhất.
. là muốn trưởng thành đành phải đánh đổi một quãng dài tuổi thơ.
9/7/13
7/7/13
5/7/13
2/7/13
1/7/13
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)