. Thành phố của tôi, chần chừ mãi rồi cũng bước vào mùa mưa. Gió lạnh thổi tung rèm cửa, cánh cổng nâu đen sũng nước trông cô tịch đến rầu lòng.
. Một người quen thời thơ ấu trở về thăm ngôi nhà xưa, đứng trước cổng nhoẻn miệng cười, ngại ngùng hỏi tôi: "Thơ Thơ bữa nay lớn vậy rồi sao?". Tôi ngẩn người. Tên của tôi, mười lăm năm nay không còn ai gọi tên của tôi, bỗng thấy xót xa khi có người vẫn giữ hình ảnh thơ bé của mình một cách trọn vẹn như vậy. Mấy lời bâng quơ "em quên cái tên đó từ lâu rồi" chưa kịp buông ra, tôi lặng lẽ nuốt vội vào lòng. Tôi không nỡ.
. Thằng em tôi trong lúc tám chuyện vu vơ có nhắc đến mấy bao thuốc lá tôi để quên dưới SG, nó bảo thằng bạn cùng phòng nó trong lúc lục lọi bàn bếp đã phát hiện ra, rồi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ lặng lẽ rút ngày một điếu hút hết. Chuyện vốn chẳng có gì, chỉ như một kiểu thông báo, nhưng tôi đột nhiên nhớ lại cái ngày thằng bé kia khuân đồ chuyển đến, tôi mặc một chiếc váy royal blue chấm hoa trắng li ti, ngồi gật đầu hết sức nhã nhặn với nó, chỉ có mấy điếu thuốc lá kia là tố cáo thẳng thừng cái vẻ đểu đểu của tôi mà thôi. Thật buồn cười.
. Tôi lôi cuốn Dance, dance, dance của Murakami ra nhẩn nha đọc mấy hôm nay, nhưng quá phân nửa những gì tôi đọc đều trôi tuột ra khỏi đầu, tôi không tài nào nghe được những âm thanh sống động phát ra trong đầu mình mỗi khi đọc sách nữa. Cảm thấy bất lực thế nào đấy, tôi đành gấp sách để xuống gối, nghĩ bụng, tạm thời không nhìn thấy nó vẫn hơn.
. Ở nhà, tôi có thói quen mỗi ngày uống hai cốc rượu to. Ban đầu uống thấy cũng nóng nóng người, nhưng mãi rồi chả còn cảm giác gì nữa, rượu trong miệng cơ hồ giống nước lọc. Hóa ra tôi đối với rượu cũng chẳng khác gì đối với người, gần rồi thân, thân rồi nhạt. Người ta, cơ bản cũng đều độc hại như rượu, tìm mãi chả có lấy một người để mình tận tâm quý mến, cũng có thể nói một cách tích cực là "chưa có".
. Mẹ tôi hay đọc mấy câu này: