15/12/13

...





*listen*

Tôi không biết liệu đó có gọi là đa cảm hay không, khi bước qua một ngã tư đường, lướt ngang một nơi chốn từng thân quen, nhìn thấy một ký hiệu, gọi tên một thức uống, xem lại một bộ phim một cách vô tình. Tôi đều dễ dàng nhớ về một ai đó, cùng những kỷ niệm xưa cũ phủ mờ dưới lớp bụi của thời gian... 
Tôi cứ giữ trong tim một hoài niệm, một nỗi nhớ như thế. Tôi nhớ một người mà không cần biết là họ có nhớ mình không. Và thậm chí có khi họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc tôi có thể nhớ họ nhiều đến thế, bởi những thứ nhỏ đến như vậy. 
Tôi nghĩ, bản thân nỗi nhớ là rất đẹp. Chỉ có điều, có cái đẹp khiến ta mỉm cười, có cái đẹp khiến ta phải rơi nước mắt, cũng có cái đẹp khiến ta chỉ biết thở một hơi rất dài và nhón chân qua. 
(st)