15/3/18

5 for today



1. Cô Kira hỏi tôi có ổn không. Tôi định trả lời là tôi ổn. Nhưng tôi cảm thấy ở đâu đó trong thâm tâm mình có một tôi khác đang gào lên: "Không, tôi không ổn, không ổn chút nào hết!!!"
Cô Kira: Thế không ổn chỗ nào? 
Sonata nào đó: Không biếttt!!! 
Cô Kira: Đồ dở hơi..ơii...ơiii!!!
Và nàng cứ thế bước qua đời tôi như một cơn gió nam thoảng ngang khu vườn~

2. Tôi tiếp tục viết blog. Tôi muốn viết cho đến khi không còn ai dõi theo nữa. "Im lặng" là một cách hay để xua đuổi người khác. "Lải nhải nói" cũng thế. Tôi muốn mỉa mai ghi chép lại đời mình cho đến lúc tắt thở (với nụ cười mỉa mai trên môi).

3. Từ giờ tôi sẽ lại để tóc dài đặng mai này đi uốn và nhuộm màu nâu đậm, vì tôi đang muốn có một mái tóc xoăn hoang dã dài chấm vai. Hy vọng cuối năm nay có thể đến Chiang Mai cùng với em Juan trong bộ dạng của một cô nàng di-gan mắt hí.

4. Tôi không biết viết gì ở quãng này. Chỉ muốn mô tả đơn giản là chiếc máy tính cà khổ của tôi đang du dương một khúc hòa tấu dành cho sáo của Vivaldi. 

5. Bọn tôi là quá khứ của nhau. Bọn tôi cứ bước về phía tương lai không có nhau. Từ khi không còn P trên đời, hai đứa bọn tôi đã biến thành những quả sấu ngâm dần nhăn nhúm trong hũ nước quá khứ ngọt như đường. Ký ức là linh hồn đeo đẳng bọn tôi như bóng ma của Catherine mãi mãi ám ảnh Heathcliff. Tôi vẫn luôn xót thương hai đứa bọn tôi, thật đáng thương cho những kẻ bị đánh vỡ đến không thể nào lành lại được nữa...