28/3/19

...





Họp mặt họ hàng. Ăn uống đến hồi cuối, tôi liền trở thành đối tượng được nhắc đến nhiều nhất. Ban đầu mọi người còn nói đùa là chỉ đợi được uống rượu mừng của chị, nhưng đùa mãi cũng thành thật, họ chuyển sang nhắc nhở và công kích tôi. 
Trời oi nóng, tiếng quạt thổi vù vù, bầu không khí trong bữa ăn ngột ngạt khiến tôi có cảm giác mình đang lê từng bước trên con đường khô rang bụi giữa trưa hè. Âm thanh gì đó ro ro vọng về từ một vùng rất xa xăm trong đầu khiến tôi buồn ngủ đến kỳ lạ. Rồi khi sự bất lực trào lên như thủy triều, tôi đành phải cao giọng bảo mọi người đừng nói nữa, không biết và không hiểu thì đừng nói nữa. Chỉ có mỗi mợ tôi nhận ra sự bải hoải đó nên vội nói đỡ cho. Khoảnh khắc ấy tôi thấy mình thiệt cô độc, như thể mỗi mình một chiến tuyến, còn bên kia là hằng hà sa số những kẻ thù. Và lần đầu tiên tôi thoáng nghĩ giá như có ai đó đỡ những ngọn giáo kia cho mình, để mình có thể gục đầu xuống một tấm lưng mà chìm vào cơn mộng mị.
Tôi không buồn vì bị công kích, nhưng tôi hơi buồn vì mình thì chẳng muốn giải thích, còn mọi người cũng chẳng có ai muốn lắng nghe.