28/5/20

5 for today


1. Tôi đang ngồi gõ những dòng này trên bàn phím bảy sắc cầu vồng của dàn máy tính mới tậu và cảm thấy mình như một game thủ thứ thiệt trong một giải đấu tầm cỡ quốc tế. 

2. Tháng 5 qua nhanh như một cơn gió mát mùa hè. 
Ngoài vẽ, tôi chỉ còn tập thể thao là hoạt động đáng nói. Chẳng giảm được tí mỡ nào, nhưng tay chân bắt đầu có nhiều lực, và tôi không béo lên nữa, cũng không chán ăn hay cáu gắt vô cớ nữa. Nói chung là tôi khỏe một cách tích cực. Chậc... thể thao mà, thứ thần thánh duy nhất giúp ta khỏe đẹp và tự hào về bản thân (chứ không phải ba cái gói thuốc giảm cân hay trò uống nước đậu đen kèm nhịn ăn ngu ngốc nọ). Thôi thì cứ ì ạch mà kéo dài chuyện tập tành này vậy. Mỡ ơi, em đừng to lên nữa nhé ~

3. Hồi này đang bị thích mê bánh quy trứng muối mạch nha, sữa chua TH vị sầu riêng, mì Omachi phô mai trứng muối và mấy chiếc quần chip hoa hòe xinh xắn. Nghi là mình đã bị lây bệnh khoái mì Omachi và sở thích sưu tập quần chip của con bé Bịnh rồi. Jesus!

4. Thiếu niên có lẽ là cậu trai cơ bắp cuồn cuộn duy nhất chịu để cho tôi cấu nhéo và nạt nộ. Thế là tôi yêu thiếu niên thôi. Sự đời thật đơn giản làm sao!

5. Dành cho những ai từng đọc cuốn Hóa Thân của Franz Kafka (như tôi chẳng hạn hehe). Tình cờ thấy mấy dòng này khi Thái chia sẻ trên insta. (Có thể đọc đầy đủ tại facebook của Phan Lặng Yên ---> click here )

"Trong một giai đoạn tăm tối của đời mình, tôi chợt nhận ra mấu chốt không phải nằm ở bề ngoài mà ở chất dịch màu nâu tiết ra từ miệng con bọ. 
Trong tiếng Hy Lạp cổ, melas nghĩa là đenkholé nghĩa là dịch mật, hợp lại để ra từ melancholy (thông thường nghĩa là u buồn, trong tâm lý học còn chỉ một dạng trầm cảm, tức là sự buồn bã nặng nề).  
Tôi nghĩ, biết đâu chất dịch chảy ra từ miệng Samsa chính là nỗi buồn, và Hóa Thân thật ra là câu chuyện về một người buồn bã đến mức biến dạng hình hài. Hiểu theo lối ẩn dụ, Samsa có đầy đủ biểu hiện của một người trầm cảm: Anh không còn muốn ăn uống, nói chuyện như người bình thường. Anh không còn kết nối được với bất kỳ ai, không còn thấy sự ai ủi ở những thứ như tình ái, tri thức hay nghệ thuật. Anh cảm thấy mình như bị bao bọc trong một căn phòng, cách ly mình với cuộc đời và sự sống. Bên trong căn phòng là một trái tim băng giá, tê liệt. Bên ngoài căn phòng, thế giới trôi đi trong hờ hững, không ai ngoái nhìn hay ghi nhận nỗi buồn của anh. Khi anh cố chia sẻ cảm giác của mình, người khác lại xem anh như kẻ yếu đuối và là gánh nặng đáng xấu hổ cho gia đình và xã hội. 
Bao nhiêu người trầm cảm từng trải qua cảm giác tự cô lập và bị cô lập như vậy? Những lúc đó, chúng ta khác gì một con bọ dị hợm ở giữa thế giới loài người? 
Tôi nghĩ, biết đâu con bọ của Kafka thật ra chỉ là một con người bị nỗi buồn làm cho méo mó, đến mức nhân loại không còn (muốn) nhận ra đó là một con người."





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét