30/12/20

Thương và nhớ





Thiếu niên đi rồi. Vào nam ra bắc như một cánh chim.

 

Căn phòng nhỏ của chúng tôi không còn hơi ấm, chỉ còn mùi hương trong suốt thoảng trong tấm chăn nhung. 

 

Tôi không nỡ nhặt sợi tóc vương trên gối đi, tần ngần một lúc rồi đem sợi tóc kẹp vào giữa hai tấm vé tham quan dinh Bảo Đại và cho vào hộp. Ký ức cứ thế được lưu giữ, chẳng biết hạn sử dụng của nó có được mười nghìn năm không, nhưng mỗi lần hít thở tôi vẫn còn nhận rõ tư vị dịu ngọt lẫn xót xa ùa vào lay động từng tế bào trong cơ thể.

 

Tôi nhớ thiếu niên.

 

Bóng lưng cặm cụi chăm lo việc nhà cho tôi đã run lên theo từng tiếng khóc tủi thân, khi cậu ấy phải thốt ra miệng nỗi buồn đến ngạt thở: "Tôi sắp phải đi rồi...". Tôi bỗng muốn mình có một nghìn cánh tay để ôm và xoa xoa tấm lưng hiền lành ấy.

 

Thiếu niên của tôi, chú ngựa hoang ngổ ngáo ngày nào, khi đứng trước người con gái mình yêu liền trở nên dịu dàng như một chú mèo đang ngồi ngoài hiên sưởi nắng. 

 

Thiếu niên của tôi, suốt ngần ấy năm cuộc đời có được mấy lần rơi nước mắt đâu.

 

Tôi thương thiếu niên.

 

Hôm nay, tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tôi đã khóc một lúc vì nhớ buổi chiều hôm ấy chúng tôi cùng uống tám lon Strongbow và nói với nhau ti tỉ những điều mà tôi không nhớ hết. Tôi biết mình thương đôi mắt ấy khi chúng đặt hết ánh nhìn lấp lánh và dịu dàng lên tôi mỗi lúc chuyện trò.

 

Hôm nay, tôi nhận ra những dấu vết mỏng manh trên ổ cắm điện, trên chiếc chuông gió tre, trên những con dao làm bếp được mài sáng bóng, trên dây phơi, và ở khắp ngóc ngách ngôi nhà này... những dấu vết của thương và nhớ... vô vàn thương và nhớ...






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét