- Tôi đang có những ngày vô định cuối tháng 4. Cứ mỗi khi cảm thấy vô định, vô nghĩa, vô nhà rồi ra ngoài mà vẫn không biết mình đang làm gì thì tôi lại xem Rick and Morty.
- Cuối tuần trước, tôi ở Hà Nội. Khi tôi vừa láo ngáo ra khỏi sân bay, một tên áo trắng tiến lại ấn điện thoại vào tay tôi và bảo gõ địa chỉ rồi đi theo anh này. Tôi gật gật, ừ thì đi, nhưng mà đi đâu cơ. Tên áo trắng cứ vẫy vẫy tôi theo hắn. Đi ngang qua một ông anh an ninh sân bay béo tròn như hòn bi ve, ông anh chỉ tôi hỏi: "Em đi đâu?". Tôi bảo em nào có biết, cậu kia cứ bảo em đi ấy chứ. Ông anh béo tròn ra lệnh: "Em đứng ngay đây gọi taxi, nó vào đón em, em không phải đi đâu hết. Em đi theo thằng kia là nó dắt em ra đường, nó bán em luôn đấy". Oi dzời đất oi, lại còn thế nữa ha anhhh, sao ở đây ai cũng thích buôn buôn bán bán vậyyy??? Ahuhuuu ~
- Người ta chi trả cho tôi mọi loại chi phí, nhưng lại không thấy nhắc đến "Phí bồi thường tổn thương tinh thần khi tham gia buổi tọa đàm" (thuật ngữ này do thiếu niên nhà tôi nghĩ ra). Không được làm chính mình trong gần hai tiếng đồng hồ cũng là một loại tổn thương, rõ như ban ngày, nhưng vì họ đã cư xử với tôi khá lịch thiệp và rộng lượng nên tôi cũng cố gắng sắm cho tròn vai trò nhỏ bé của mình. Dù sao thì tôi nghĩ mình đã học được rất nhiều điều nho nhỏ khi giao tiếp với các bác và các anh chị giỏi giang (họ trò chuyện trơn tru như thể đang được VTV ghi hình vậy =.= ).
- Đôi lúc tôi thấy sợ khi phải đọc email bằng ngôn ngữ mẹ đẻ. Ở đó, tôi có thể cảm nhận rõ mồn một những lịch sự đầy xa cách, những cách chọn từ ngữ vô cùng thận trọng và những lạnh lùng quen thuộc trong sự vụ hành chính. Khi đọc email với ngôn ngữ khác (hầu hết là tiếng Anh), với trình độ ngôn ngữ còi cọc của tôi, ít nhất thì tôi còn không cảm thấy gì, do đó cũng bớt được đi vài suy nghĩ vụn vặt trong lòng, đỡ phiền não.
- Tin buồn: Tôi lại vừa làm thêm một chuyện mình vốn chả ưa gì mấy. Hồi này tôi càng lúc càng có xu hướng phản bội bản thân. Tôi thấy mình thiệt đáng khinh (tuy không phải mọi lúc).