3/11/13

Chỉ là một con số






*Thỉnh thoảng mới viết cái gì đó dài dòng, tiếc là không phải chuyện của mình, đành kể chuyện người ta thôi...*

Anh đến nhà tôi vào một buổi tối trước lễ thành hôn. Lúc ấy, tôi và mẹ đang ngồi trong phòng ăn, bà nhấm nháp mấy miếng ổi xá lị và hồng xiêm ướp lạnh, còn tôi thì nhẩn nha uống rượu vang. 
Anh có lẽ đã uống khá say rồi. Nhìn thấy mẹ tôi còn ôm thắm thiết, sau đó thì hôn trán tôi một cái rõ kêu, bộ mặt ngây ngốc chả ăn nhập với dáng người tao nhã chút nào. Say thì say, nhưng trông thấy chai rượu trong tay tôi thì vẫn xáp lại vui tưng bừng. 
Chúng tôi ngồi cùng nhau trò chuyện. Tôi biết tại sao anh lại đến đây. Bởi vì anh sắp là một chú rể không hề vui với lễ thành hôn của mình. Đại khái, mẹ tôi kể rằng, gia đình anh đã ép anh bỏ cô gái anh yêu suốt 10 năm để nghe theo một hôn lễ môn đăng hộ đối họ sắp xếp. Cô vợ sắp cưới của anh nghe đâu là một hoa khôi của ngân hàng, bố cô ấy làm giám đốc ngân hàng, còn người mẹ giám đốc kho bạc lại là bạn thâm niên với mẹ anh. Chuyện chẳng có gì lạ, theo những gì tôi biết thì rất đúng phong cách của mẹ anh. 
Đương nhiên anh phản đối kịch liệt. Thậm chí đến cuối cùng anh còn quỳ xuống cầu xin nữa. Tôi chẳng rõ nếu cô nàng người yêu 10 năm kia biết chuyện anh đã hi sinh cả mặt mũi của mình vì cô ấy thì cô ấy có cảm thấy được an ủi chút nào không. Riêng bản thân tôi lại cho đó là việc làm ngớ ngẩn. Bằng chứng là anh đã miêu tả bố anh giận đến phát điên như thế nào, ông bảo anh là thằng vô dụng rồi đòi đuổi anh ra khỏi nhà, còn mẹ anh thì lấy nước mắt rửa mặt, than vãn như hát về hoàn cảnh của một bà mẹ đau bệnh tứ bề, không biết sống chết lúc nào nhưng vẫn chưa có cái diễm phúc được bế cháu trai. 
Chuyện là vậy. Anh rất yên tâm khi bày tỏ nỗi thống khổ trong lòng mình với mẹ con tôi, liên tục đau buồn về mối tình 10 năm sóng gió, điệu bộ như muốn òa khóc tới nơi. Mẹ tôi mặc dù ghét mẹ anh đến tận xương tủy nhưng trông bộ dạng của anh, bà cũng không ngại an ủi mấy câu cho tương xứng với tình cô cô cháu cháu. Cũng giống hệt như khi mẹ anh đến gửi thiệp cưới cho nhà tôi, bác ấy xúc động đến nỗi gần như muốn ôm mẹ tôi vào lòng. Người lớn quả nhiên là động vật xảo quyệt nhất thế gian. Còn tôi chỉ chống cằm cười cười, chuyên tâm đều đặn rót cho hai ly rượu vang cứ hết cạn lại đầy. 
Cuối cùng, có vẻ như tinh thần đã được xốc lên đôi chút, anh chào từ biệt mẹ con tôi ra về. Tôi tiễn anh ra cổng. Anh chăm chú nhìn tôi rất lâu, dường như muốn đọc ra được điều gì đó từ bộ mặt nửa cười nửa không của tôi vậy. Đột nhiên anh xoa đầu tôi khen ngợi: "Em trưởng thành rồi. Khôn ngoan lắm!". Tôi đáp: "Anh trưởng thành trước em còn gì. Đừng cố giả vờ làm việc ngốc nghếch nữa.". Chúng tôi lại nhìn nhau, toét miệng cười. Sau đó anh phóng xe đi, điệu bộ có vẻ như còn muốn đi bão một đêm cuối vậy. 
Khi tôi trở lại bàn ăn, mẹ tôi khẽ thở dài cảm thán: "Cái thằng bé đó cũng thật khờ khạo!", đoạn bà bỏ tọt miếng hồng xiêm cuối cùng vào miệng rồi ngúng nguẩy đi lên phòng khách. Lúc ngang qua tôi bà còn chun mũi thòng thêm một câu: "Coi chừng thành nát rượu đó nha!". 
Tôi bật cười, đứng lên dọn dẹp ly đĩa, chợt nghĩ: "Mối tình 10 năm, nghe thật buồn cười. 10 năm thì đã làm sao? Nếu đã chấm dứt rồi thì anh ấy là anh ấy, cô nàng kia là cô nàng kia, còn 10 năm cũng chỉ là một con số mà thôi."