26/2/14

...






Mọi thứ bỗng trở nên vô cùng tịch mịch. 
Tôi đã nghĩ rằng, sẽ không bao giờ, không bao giờ tôi còn có thể viết được những dòng chữ hiền hòa đến cô đơn như ba năm về trước. Tôi sẽ không còn viết về biển, về nắng, về Banana Yoshimoto, về cuộc sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ ọp ẹp, về những mối quan hệ khi gần khi xa như những giai điệu phát ra từ một chiếc radio cũ kỹ...  
Mỗi ngày, khi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong suốt lấp lánh qua cửa sổ, tôi liền cảm thấy không gian quanh tôi vừa đẹp vừa trống rỗng một cách kỳ lạ. Tôi chép miệng thở ra một hơi, chán thật, những nguyên liệu để tôi có thể viết đều đã mất hết. Kỳ thực, tôi biết, thứ nguyên liệu để viết ấy chính là nỗi buồn. Ngay cả nỗi buồn nhỏ bé nhất tôi cũng không còn. 
Đó chính là một loại chán nản đến cùng cực.