19/12/17

Đẹp và buồn





Bầu trời mùa khô. Nghe nói màu xanh này là thông điệp của an bình và hy vọng. 
Rất lạnh. Buổi trưa nằm ngủ không có chăn đắp, lạnh từ trước bụng ra tới sau lưng, chiếc áo ngắn cũn co kéo chiều nào cũng không đủ che chắn. 
Một mẫu váy Alta Moda của D&G cổ điển và lãng mạn, được chụp ở Palermo cho Vogue Brasil, đẹp đến choáng ngợp. Tờ hóa đơn tiền nước có mùi thơm mát như một miếng dưa mùa hè. Túi tôi chẳng có lấy một đồng tiền lẻ. 
Tôi ngồi trong tiệm cắt tóc vào một buổi chiều muộn. Chiếc loa nhỏ của khu phố phát rột rẹt bài "Cô gái mở đường", sau đó là một bài rap Việt lè nhè. Tôi không hiểu lời bài hát nói gì. Tôi và mẹ có trò chuyện đôi điều về cái chết của Jonghyun đang tràn ngập trên các kênh. Mẹ thở dài bảo thế hệ của chúng tôi khiến những người như bà vừa thương vừa giận. Thời của bà, thấy hoa nở sẽ khen hoa đẹp. Thời chúng tôi, chúng tôi sớm buồn vì nghĩ đến thời khắc hoa tàn. Tôi tần ngần chẳng biết nói gì. Gương mặt những người bạn đã mất của tôi nhập nhèm trôi trên bức tường trước mặt. Bức tường sơn đỏ phản chiếu ánh chiều tà khiến cho đoạn ký ức ngắn ngủi ấy rực lên bi tráng. 
Bà chị cắt tóc đang thở than gì đó về chuyện tóc tai tôi mọc nhanh và lòa xòa y hệt một thằng bé học cấp hai. Hôm nay chị ta cũng mặc áo đỏ như muốn thông báo một tuần nữa là Giáng Sinh. 
Dưới hai từ "trầm cảm" là một thế giới sâu không rõ đáy. Là vực Mariana nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh. Những người ở dưới đó, dù là Jonghyun hay Ren Hang hay bất kỳ ai khác, đều chỉ là loài cá không mắt. Cá không mắt chẳng nhìn thấy ai, và cũng chẳng ai nhìn thấy được chúng giữa một vùng tăm tối quánh đặc. 
Bàn tay của chị cắt tóc khá đẹp. Thật ra là hơi đẹp quá so với mọi thứ trong tiệm này. Tôi ngắm những ngón tay mượt mà và thon thả ấy bằng một tâm trí có phần rệu rã. 
Tôi nhớ đến những lần vì mải mê chìm trong suy nghĩ mà gặp phải thương tật khắp mình mẩy. Khi thì thủng trên trán, rách toác cả da đầu, lúc lại xước tay, chảy máu chân, đôi bận rơi bộp từ trên giường xuống đất như quả bưởi rụng. Suốt từ đầu đến chân đều có vết tích của đãng trí và buồn bã. Mấy lúc ấy mẹ tôi chỉ chép miệng thở dài, có vẻ xót xa lắm. Bà nói tôi là hiện thân của những điều bà không hiểu được. Tôi lại chẳng dám nói với bà, đôi lúc tôi không ngừng được việc nhìn chăm chắm xuống vực sâu tối tăm kia.  
Đường về nhà mùa này ngược chiều gió thổi. Gió phương Bắc bình thản tràn trên cao nguyên, khô hanh và lạnh buốt. Tôi khoác tay mẹ để khỏi nghĩ về gương mặt điển trai trên đoạn tin buồn khắp các mặt báo ngoài kia. Sự tương phản ấy mạnh mẽ như thể "Đẹp và Buồn" của Kawabata Yasunari. 
À, Yasunari, ông cụ đầy u uẩn ấy cũng tự tử bằng khí đốt. Chết là vĩnh viễn từ chối mọi lý giải của người khác. Không ai biết lý do hành động tự hủy của một người, cũng không ai có quyền phán đoán người đi tìm cái chết. Ông ấy đã từng viết như vậy. 
Sao tự dưng tôi lại nhớ ra?