15/12/17

...



Mất mát 
"Đôi khi tôi dừng lại trên đường, cho tay vào túi và cảm thấy như mất đi một thứ gì. Ở nhà, tôi mở các ngăn kéo, đọc những lá thư, lục túi quần áo cũ. Khi khác tôi bất chợt thấy mình gọi điện cho người này người nọ, vờ vĩnh hỏi họ một chuyện gì đó, về những thứ khác. Tôi đã đánh mất một điều gì đó. 
Tôi thức dậy lúc gần ba giờ đêm, và bỗng hiểu ra: mình đã đánh mất giấc mơ. Không phải giấc mơ ban đêm, cái phụ phẩm của giấc ngủ, không phải sự hỗn độn, ngớ ngẩn ngọt ngào được dồn nén thành ảo ảnh từ những mảnh vụn của ban ngày và từ hơi hướng những khao khát bị chôn vùi của tôi. Mà là cảm thức như một giấc mơ, rằng phía sau thực tại là điều gì đó mang một ý nghĩa không thể diễn đạt bằng lời. Giấc mơ này là gì? Sao ta cảm thấy đau đớn thế khi nó không còn nữa? Sao tôi đi tìm nó? Phải chăng đó là tuổi trẻ? 
Tôi chẳng biết. Chỉ biết rằng tôi đã bị cướp đi." 
(Bốn mùa, trời và đất - Sándor Márai)

Buồn và Nhớ 
Gần đây thời gian trôi qua quá nhanh theo dòng công việc cuồn cuộn của tôi. Chớp mắt một nhịp tôi đã thấy mình đứng bơ vơ giữa những ngày cuối cùng của tháng mười hai. 
Tôi tránh mặt hiện tại bằng cách vùi đầu vào công việc nho nhỏ của mình. Khi có chút rỗi rãi, tôi đi quanh khu vườn mùa khô xơ xác phủ đầy lá khô, ngắm nghía từng nhành cây ngọn cỏ, từng vết nứt trên tường, từng cụm rêu bàng bạc bám đầy mặt sân ít người qua lại. Tôi thường cùng Huyền Vũ đi bộ những dặm dài trong không khí lạnh buốt của mùa khô. Và tôi hay ngẩng đầu ngắm mãi bầu trời sớm mai nhàn nhạt màu mực xanh pha loãng, trong suốt như chính tâm trí mình. Thi thoảng mảnh trăng sắc lạnh lại khẽ cứa vào cổ tay tôi mấy vệt mảnh mai như sợi chỉ. 
Tôi quên nỗi buồn của mình rất nhanh. Nhưng nỗi nhớ thì tôi không quên được. Nó vẫn ở đâu đó quanh đây, chập chờn giữa những khoảng lặng bất chợt khi tôi đang vui vẻ cười nói. Nó nấp ở khúc quanh bên hông nhà bếp mà tôi cố lờ đi không nhìn. Nó tràn cả vào đôi mắt nâu trong trẻo và ngây thơ của Bum. Rồi như giọt nước tràn ly, có một hôm tôi đã xô ngã Vũ khi thằng bé vụng về an ủi tôi, bảo tôi rồi sẽ chóng quên đi và hướng lòng yêu thương của mình vào nơi khác, vào một chú chó nào đó khác. Tại sao bọn họ đều nói với tôi những điều giống nhau đến đau đớn như vậy? Cơn giận dâng lên như vũ bão, khiến tôi ngạt thở, tôi đẩy mạnh Vũ đến nỗi cậu chàng ngã ngửa ra sau. Người tôi rung lên bần bật trước đôi mắt ngỡ ngàng của Vũ. Chỉ là một trận khóc hơi dị thường, không chút âm thanh, nhằm trả tự do cho những bức bối bị tôi giam hãm bấy lâu. Nỗi nhớ của tôi chính là như thế.

Mùi vị 
Sói có mái tóc nâu bồng bềnh. Cậu chàng hay nhìn người đối diện bằng đôi mắt tối sẫm, môi vương một nụ cười đầy ẩn ý (mà nhiều khi cũng chẳng có ý gì, tại trông kiểu cười nó thế). Cậu ấy mang mùi vị của cây cỏ trên núi, khi chúng vừa khẽ tỉnh giấc giữa màn sương buổi sớm thanh và lạnh. Mùi vị ấy thường ẩn sâu dưới vẻ ngoài sáng sủa hào hoa.
Nàng Bệnh, thật ngộ nghĩnh, nàng có mùi vị của món nui xào bò mà nàng hì hục nấu cho tôi vào một buổi chiều muộn. Nui vàng dịu, thịt bò hồng tía đậm đà hương vị, cà chua đỏ rực mọng nước, và rau sống cùng rau thơm mơn mởn xanh. Tôi và nàng cùng nhau ngồi ăn trước cửa phòng, cùng cười vang về những câu chuyện tiếu lâm. Đó là một buổi chiều đầy hương vị bếp núc đầm ấm, thứ hương vị hiền lành đặc trưng của cô nàng. 
Mùi lá khô thoáng qua, gần như trong suốt, là thứ mùi vị tôi cảm nhận về Tê Tê. Tê Tê tình cờ bước ra từ trong giấc mơ của tôi như một điều kỳ bí. Cậu ấy là hình xăm nhỏ hiện diện vĩnh viễn nơi cổ tay trái của tôi, là bóng hình của cái cây cổ xưa và trầm tĩnh mà tôi nhìn thấy ở bên kia vách đá. 
Mẹ có mùi của nắng, sữa đậu nành và bánh cam. Người bà tỏa ra một sự ấm áp nhè nhẹ mỗi lần thì thào nhắc tôi xỏ đôi tất dày vào 5 rưỡi sáng, hay lúc bà phân vân "Hà nhà mình thích khăn mặt in hình thỏ hay hình bông hoa".

Làm sao biết mình đang yêu? 
Có ai đó hỏi tôi như vậy trên ask.fm. Tôi đáp: chỉ cần nghĩ đến người đó đã cảm thấy đầu óc lâng lâng và phiêu phiêu giống như được nằm trên sân thượng ngắm hoàng hôn vào một ngày trời trong gió mát. Rồi mỗi lần thấy người đó là muốn lao đến với vận tốc của Lamborghini và ôm chầm lấy quay tám tỉ vòng để cho cả thế giới điên đảo hết cả lên. 
Tôi đã bật cười khi nhớ lại câu trả lời của mình trong lúc ngồi trên chiếc ghế nhựa con con và nhấm nháp bánh yến mạch, chân xỏ đôi dép màu baby pink nhí nhố mới mua (mẹ tôi bảo con gái mang dép hồng cho xinh). 
Mà tôi trả lời thật lòng đấy.

Sau một giấc ngủ dài
Thời gian qua đã xảy ra không ít chuyện này chuyện nọ, thành ra khi trở về blog, tôi cảm thấy hơi kiệt sức. Nay thì những phần việc lớn nhất đã hoàn thành, tôi cảm thấy mình có thể từ tốn hưởng thụ những ngày bình an từ giờ đến hết năm rồi. Thật đáng cảm tạ làm sao!
Mọi người vẫn ổn, đúng không? Trái Đất vẫn quay và chúng ta vẫn ổn, đúng không? Tôi mong là thế.