27/12/17

Tôi nhớ một sớm mùa hè



Cuối năm, mợ tôi chạy ù sang nhà, ỉ ôi dụ mẹ tôi đi mua đồ giảm giá. Ban đầu mẹ tôi cũng không mặn mà lắm, nhưng lúc về đã thấy tay xách nách mang một đám đồ đạc nhà bếp lung linh. Bà mua cả cho tôi một chiếc ly sứ nhã nhặn và đáng yêu. Bà bảo lúc đi ngang kệ đồ sứ đã nhìn thấy chiếc ly và cả quyết rằng không gì hợp với tôi hơn nữa. Có lẽ đó chính là trực giác của mọi bà mẹ trên thế giới này. 
Tôi đang trong quãng thời gian nghỉ ngơi thư giãn nên thường bày trò khâu vá và vào bếp nấu món này món nọ. Có bận loay hoay một lúc cũng làm được món mực nhồi kiểu Hàn. Thịt heo và tôm sú xay nhuyễn, kim chi và lá hẹ thái nhỏ. Cứ lách cách thế này lại nhớ có lần nàng Bịnh đã bảo tôi là chúa hay băm nhuyễn và trộn đều mọi thứ với nhau. Nàng Bịnh cũng sắp sinh em Bơ rồi. Tôi không hẳn là thích trẻ con, nhưng con của nàng thì tôi thích và háo hức mong chờ. Tôi cũng chẳng còn mấy chuyện để cảm thấy háo hức mong chờ. 
Hôm qua bạn của mẹ đến chơi mang theo một hũ cà muối nhỏ xinh, một phần canh cua mới nấu còn nóng hổi. Mợ tôi lại cho một bó rau muống tươi non và nắm rau ngổ thơm ngát mới hái trong vườn. Chúng tôi nướng mấy củ khoai. Mẹ vui quên cả trời đất. Thật chẳng có gì sung sướng bằng được thưởng thức những món quà bình dị. 
Gần đây trời vẫn còn chút u ám nên tôi chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn nằm cuộn tròn trong ổ nhâm nhi chỗ sách chưa đọc đang xếp thành từng chồng. Tôi loanh quanh hồi tưởng. Đôi lần ghé blog người này người kia, thấy có những dòng viết từ 1 tháng trước, 1 năm trước, và rồi 5 năm trước. Những khoảng trống thời gian đó luôn khiến tôi đau đáu nghĩ ngợi. Họ đã ở đâu? Họ đang làm gì? Họ có còn nhớ những lời cuối cùng họ để lại đây không? Ai cũng mải miết bước về phía trước, còn tôi chỉ cầu được đi chầm chậm phía sau để lưu giữ những ký ức tốt đẹp còn vương ở quanh đây.  
Đôi khi tôi ngẩn ngơ nghĩ, giá mà tôi là bóng cây đọng lại mãi mãi trong những khung hình tuyệt đẹp và u hoài của bộ phim A brighter summer day.  
Giá mà đường về nhà vẫn là con đường đất đỏ quanh co giữa hai hàng râm bụt và cỏ dại. 
Giá mà một sớm mai thức dậy, tôi bắc cái ghế gỗ con con ra ngồi cạnh chum nước và gốc cau trong tấm hình chụp mẹ tôi thời trẻ. 
Tôi muốn nghe tiếng chim cu gáy vang lên khe khẽ trong khu vườn mờ sương và xanh rì cỏ lá mùa hè. 
Tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ thế thôi...