16/4/18

Chuyện những ngôi nhà xanh






Tôi đang sống giữa những ngày tháng Tư rực rỡ ánh mặt trời.

Hồi này tôi thường dậy sớm đi bộ (vì quá chán mấy bài tập cardio trong nhà) và thỏa thích ngắm vùng chân trời hừng hực màu đỏ tía lúc bình minh. Chim sẻ và những loài chim gì tôi không rõ chao liệng rào rào trên đầu. Vườn rau của mẹ xanh rì đẫm sương. Măng cụt và dâu tằm trổ đầy những quả mọng. Giường nệm hầm hập nóng. Mây chiều cuồn cuộn bay qua hiên nhà. Thi thoảng một cơn mưa bóng mây ào đến đổ nước xuống vườn rồi lại vội vàng chạy đi.

Tôi cảm nhận rõ lồng ngực mình căng phồng không khí hoan hỉ của mùa nắng. 

Hôm kia, đi tắt qua một con ngõ trong khu tôi sống, tôi phát hiện ra mấy ngôi nhà nhỏ vô cùng xinh xắn tọa lạc nơi đây.

Có ngôi nhà xây theo kiểu đồng quê nước Pháp, rèm cửa đăng ten trắng giản dị bay phấp phới giữa những khung cửa sơn trắng. Đầu hồi gắn mấy chiếc đèn mô phỏng đèn khí đốt kiểu cổ điển phương tây.

Một ngôi nhà khác lại nom như chiếc hộp đồ chơi sơn màu xanh cổ vịt trầm lắng, mát rượi, với những đường kẻ trang trí màu trắng khá tao nhã. Mái che phía trước kẻ sọc trắng và xanh da trời, trông như loại mái che ta hay gặp ở những quán cà phê. 

Một căn biệt thự với phần mái ngói đen khổng lồ kéo dài xuống gần mặt đất, bao xung quanh là những cây bằng lăng lớn, tán lá ken dày, đổ bóng tối sẫm xuống nền sân.

Lại có căn nhà khác bé xinh nằm nấp sau vườn rau tươi non phía dưới và giàn cây leo trổ hoa vàng dịu phía trên. Ở một góc sân, tôi thấy có chiếc xích đu sơn trắng mảnh dẻ y hệt một món đồ chơi trẻ con.

Tôi đặc biệt thích một ngôi nhà với khuôn viên giống kiểu nhà xưa miền Bắc. Phía bên ngoài tường bao, ở cả hai bên cổng đều dư ra những mẩu đất trống, chủ nhà thích trồng trọt nên chăm chút được hai vạt ngô cao và xanh mơn mởn trên hai mẩu đất bé tí ấy. Dưới chân vạt ngô có mấy bụi hoa lạ màu đỏ cam, có lẽ mọc lên từ những hạt giống hoa dại nương theo gió từ đâu rớt lại nơi đây. Cánh cổng đã hơi bạc màu, đôi chỗ bám rêu, một cây gì đó tôi không biết xòe tán xanh làm thành mái vòm của cổng. Lối đi nhỏ từ cổng vào hơi dốc, quanh co giữa hai khoảng vườn ngập tràn màu xanh của cây lá. Ngôi nhà nhỏ xinh nằm lút trong màu xanh tươi mát ấy. Phía vườn sau còn có hai cây cau mảnh mai, đang trổ những buồng hoa trắng rất đỗi dịu dàng.

Mấy năm gần đây, giá đất đai khu tôi sống trở nên đắt đỏ. Những người giàu có trong thành phố đua chen mua đất ở đây, theo đó mà nhiều ngôi nhà lầu rộng lớn cũng thi nhau mọc lên. Tôi không thích những ngôi nhà kiểu này cho lắm, dù chúng được đầu tư tiền bạc xứng đáng, nhưng chúng luôn khiến tôi cảm thấy chủ nhân của chúng chỉ đang cố gắng trưng trổ và thể hiện sự xa hoa. Thật may, không khí của cả khu đồi này vẫn còn yên tĩnh và trong lành, vì nhà nào cũng sở hữu đất rộng với kha khá vườn cây, và giá đất thì cao so với mặt bằng chung nên không phải ai cũng mua được.

Tôi dạo bước thật chậm giữa không khí thanh tĩnh của buổi sớm mai đọng lại trong ngõ, cảm thấy bình yên lan tỏa khắp xung quanh. Tôi không thích nhà cao tầng. Tôi yêu một ngôi nhà không có tầng, với trần cao và những ô cửa sổ cũng cao vút, trổ xuống gần sát mặt đất. Nhà cũ kỹ một chút cũng được, để tôi có thể ngửi được mùi rêu ẩm nơi mái hiên và cảm thấy tôi với nhà có một mối liên kết gần gũi trải qua rất nhiều năm tháng. Nhà cứ nhỏ nhắn xinh xắn thôi, để cây xanh và hoa lá có thể vươn lên mà ôm nhà vào lòng. 

Thật chẳng còn gì thanh bình hơn mỗi buổi sáng thức dậy, liếc mắt ra ngoài cửa sổ đã thấy chim non lích rích nơi những vòm cây trong lành. Đôi lần tôi tự hỏi, sao người ta cứ nhất định phải cần những điều xa hoa hơn thế...?