27/9/18

Ghi chép vài chuyện tháng 9



Mấy tháng rồi mới đi cắt tóc 
Chiều hôm nọ đi cắt đám tóc lòa xòa. Tôi đã đổi chỗ cắt tóc từ lâu, vì bà chị ở tiệm cũ nói quá nhiều. Tôi không thích những thợ cắt tóc nói nhiều. 
Thợ cắt tóc mới là một thanh niên trẻ tuổi, hai tháng trước trông gầy và cao lêu đêu như gã nghiện lâu năm, hôm nay đã mập lên mấy phần, chắc do mới lấy vợ. Tôi thường có cảm giác xã hội thật kỳ dị và méo mó mỗi khi thấy những cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau mập ú lên như đám sư tử biển miền cực bắc. Không sao bỏ được suy nghĩ những con sư tử biển chỉ có mỗi việc ăn thật nhiều, rồi nằm thở phì phò và đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn nhau cho qua ngày đoạn tháng. Hôn nhân sẽ thật vô vị khi những người đàn ông và những người phụ nữ cứ cùng nhau béo lên (và xấu đi).

Vì quá yêu mà nhớ 
Hôm đứng một mình ở hành lang bệnh viện, tôi đã thật sự rất nhớ những người bạn ngày xưa. Ở họ có những điều tưởng chừng nhỏ nhặt đến mức quay đi quay lại đã có thể quên mất. Là mùi rượu ngòn ngọt, những ngón tay lạnh, cụm tóc xoăn lòa xòa. Là cách chống cằm uể oải nhìn xung quanh. Là tiếng cười khanh khách vô tư lự. Từng cái nheo mắt, chau mày đều in sâu vào trí nhớ tôi như những họa tiết điêu khắc. 
Khi xem một bộ phim, nhân vật mà mình thấy tuyệt vời nhất, mình yêu thích nhất, bỗng nhiên chết thảm thương trong những đoạn phim cuối cùng, có thể người ta sẽ phải bật khóc rồi buồn hiu hắt tận mấy ngày sau. Những đoạn cảm xúc ấy, với tôi, cũng như vậy cả, chỉ có điều chúng chưa bao giờ ngừng, cứ dai dẳng chưa bao giờ ngừng. Vì thế mà ký ức cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi ở bất kỳ nơi đâu. Khi là khoảng lặng đột ngột giữa câu chuyện vui, khi là đám mây có hình có dạng trên bầu trời, lúc là tiếng lá xào xạc của hàng cây hai bên đường, lúc lại là khoảnh khắc đứng một mình giữa khoảng sân đầy những đốm nắng lung linh. 
Vì thế mà người ta cứ hay bắt gặp tôi đứng ngây ngẩn, ở bất kỳ nơi đâu...

Lời khuyên của gã tài xế 
Tuổi em mà chưa có bạn trai là em phải tự xem xét lại mình đấy. Anh nói thật. Có khi em nên thay đổi phong cách bản thân xem sao. Mà anh thấy là em xăm trổ nhé, như vậy người ta sợ em thì còn ai dám nói chuyện với em nữa.  
Tôi thì đang cố chống lại cảm giác say xe kinh khủng để không nôn thốc nôn tháo vào người gã ta.

Sự dịu dàng của Sài Gòn 
Mấy cô mấy dì làm dịch vụ hay gọi tôi là "con gái". Lên nhận phòng rồi mở máy lạnh cho mát nha con gái. Con gái thích ăn gì, bún bò hay hủ tiếu? Uống sinh tố bơ cho đẹp da nha con gái! ^^' 
Anh lái xe của GoViet thì tận tâm chỉ cho tôi những bệnh viện nào chuyên khám những bệnh gì. Rồi anh hỏi tôi có chỗ ở chưa. Thấy tôi nhe răng cười bảo tới đó rồi em tính, mặt anh liền trào lên sự thương cảm :")) Anh nói buổi tối lang thang ngoài đường vầy sao được, để anh đi cùng em tới khi nào kiếm được chỗ ở đàng hoàng thì thôi. 
Đi ngang quán ăn nào anh chàng cũng tư vấn độ ngon và giá cả của quán đó. Anh còn dặn tôi giá cả khách sạn, giờ giấc trả phòng, rồi dặn tôi lúc đi khám phải mang đồ đạc quan trọng đi, chỉ để đồ linh tinh lại phòng thôi. Có lúc đi qua đoạn đường kia, tôi thuận miệng kêu đường vắng ghê ha. Anh chàng vội trấn an, em đừng có lo, tại khúc này toàn tiệm bán dụng cụ y tế, mà giờ này không có ai đi mua dụng cụ y tế nên mới vắng á, chứ ở đây an toàn lắm luôn. Tôi nghe câu nào cũng gật gù ngơ ngác như gái quê mới lên thành phố, mặt anh chàng lại trào lên sự thương cảm lần hai :"))  
Rồi anh hỏi tôi bị bệnh gì. Nghe tôi kể anh liền 'a ô' kêu chị anh mười mấy năm trước cũng bị vầy nè, để anh gọi điện hỏi má coi chị uống thuốc gì nha, tại giờ chị anh khỏi rồi đó. Xong anh thắng kít lại, lục điện thoại ra, lưu số máy của má là "Má Chuột" nha (cute dễ sợ :"]] ). Hỏi thuốc xong anh tận tình chỉ tôi đi đến đường này nè, với khoảng cách như vầy em chỉ cần thanh toán chừng này tiền thôi nè, rồi em tới hỏi người ta thuốc này nè, em chịu khó kiên trì uống nha, tại thuốc đông y phải từ từ mới có hiệu quả á. 
Ô, năm nay anh bao nhiêu tuổi mà dễ thương thế anh ơi :"))

Merry-go-round of life 
Những lúc mệt mỏi hay cảm thấy vô vọng, tôi thường sẽ xem hai phim: Kiêu hãnh và Định kiến, hoặc Lâu đài di động của Howl
Tôi nhớ lần đầu tiên nghe bản nhạc Merry-go-round of life, tôi đã mong rằng đây sẽ là bản nhạc vang lên trong đám cưới của tôi. Nếu không phải bản nhạc này, vậy thì chuyện cưới xin đâu còn ý nghĩa gì nhỉ, he he :"D



'Aimer et être Aimé' - Yêu và được yêu.  
Bữa trước xem phim kia có đoạn nhân vật nữ chính cảm ơn nhân vật nam phụ vì đã cho nàng biết cảm giác vui vẻ hạnh phúc là thế nào khi người mình thích vừa hay cũng thích mình. Nghe sao buồn đến thế. Nếu mọi sự trên đời cũng đẹp và giản đơn như chuyện "người mình thích vừa hay cũng thích mình" ấy thì hay biết bao...