30/9/18

Chuyện lãng mạn của nàng ta



Hồi bé xíu, tôi là đứa trẻ ít nói và hướng nội. 
Trong khu vườn hoang xanh rì cỏ lá có một chiếc xe kéo lớn bằng gỗ đã mục nát vài phần. Bọn trẻ con thường thích leo lên đấy, rồi cử cậu bạn của tôi cầm càng xe dập lên dập xuống như chơi bập bênh. Cảm giác chênh vênh vừa sợ vừa vui khiến mấy đứa trẻ la hét vang cả một góc vườn. 
Tôi tuy nhút nhát, chỉ thích ngồi một góc ngắm các bạn nhỏ nghịch ngợm, nhưng thi thoảng cũng vì vui lây mà ngồi cười ngây ngô. Cậu bạn của tôi tinh nghịch lắm. Có lần cậu ta liếc mắt thấy tôi cười, liền lén lút vòng ra sau lưng và ôm chầm lấy tôi đặt lên xe kéo. Khi chiếc xe bắt đầu dềnh lên dập xuống, tôi vì sợ quá mà khóc òa. 
Đó là lần đầu tiên bạn tôi thấy tôi khóc nên cậu chàng vô cùng hoảng hốt, vội vội vàng vàng đỡ tôi xuống rồi đặt tôi ngồi lên một hòn gạch lớn. Tôi càng khóc to thì cậu chàng càng rối tung rối mù, cứ luôn tay chùi nước mắt nước mũi cho tôi rồi lại quệt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán cho mình. Tôi đã không thèm nói chuyện với cậu chàng suốt cả ngày hôm ấy. 
Vài bữa sau, vào một buổi chiều muộn, khi tôi đang men theo giậu hoa râm bụt về nhà thì nghe tiếng cậu bạn tôi gọi í ới. Cậu chàng ra vẻ bí hiểm, nói tôi nhắm mắt vào để cậu ấy cho xem cái này rất hay. Tôi ngoan ngoãn làm theo mà chẳng buồn nghĩ ngợi. Thế là bạn tôi kéo tay tôi về phía cậu ấy và đeo cho tôi một chiếc vòng bé xinh xinh. Rồi cũng chẳng để tôi kịp nói gì, cậu chàng ù chạy mất. ^^' 
Câu chuyện lãng mạn nho nhỏ đến đây là hết. Vì ngay tối hôm ấy, cô nàng hậu đậu nào đó chỉ có leo từ sàn nhà lên giường thôi cũng trượt chân ngã nhào, cổ tay đeo vòng đập vào thành giường khiến chiếc vòng vỡ làm mấy mảnh. Nàng ta vì vậy mà đau lòng và hối hận đến tận những ngày sau. 
Hình như còn vì vậy mà đau lòng và hối hận đến tận bây giờ. 
Hình như thế... nàng ta cũng không biết nữa...