6/10/18

...



Sau 25, thế giới của tôi thu nhỏ về hình dạng như thuở cậu ấy còn tồn tại trên đời.
Một vài người không hiểu cho rằng tôi cứ bó mình vào một góc như thế sẽ càng trở nên ủ dột. Thực ra thế giới nhỏ bằng quả chanh thế này mới chính là thế giới của riêng mình tôi.
Đã từ rất lâu, khoảng không rộng như phố Nguyễn Huệ hay góc nhỏ hẹp như nhà tắm nhà tôi đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa, vì tôi đứng ở đâu cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, lòng tôi đã lạc đến một nơi nào đó rất xa rồi. 
Ngày trước, tôi từng ra siêu thị với một người bạn trai cũ. Chúng tôi mua mấy quả cam. Siêu thị trưa đầy những bà nội trợ. Trong lúc anh chàng ấy chọn cam, tôi đi loanh quanh một vòng và cảm thấy thật thú vị khi đứng ở mỗi góc khác nhau, trông anh chàng ấy lại khác đi một tí. Cho đến lúc anh chàng ngẩng lên và không thấy tôi đâu, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ, tôi liền cảm thấy lòng mình chùng xuống. Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu không còn mình nữa thì con người này phải làm sao đây. Tôi nghĩ thế, và tôi đã bỏ đi...

Tôi đã chẳng còn tâm trạng nào mà chen chân vào thế giới của bất kỳ ai.

Vì thế giới nào cũng thế cả,

có khác gì nhau đâu...