28/10/18

5 for today



1. Khiếp quá, lỡ xem gần 20 phút tập đầu phim The haunting of Hill House thôi mà sợ đến mất ngủ hai đêm liền. Xong phải xem mười mấy tập Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài mới trở về trạng thái tinh thần yên ổn như cũ :")) Mà hồi xưa xem LSB-CAĐ chỉ thấy thích Mã Văn Tài, nhưng giờ xem lại bỗng nhiên khoái Lương Sơn Bá hơn hẳn, vì Hà Nhuận Đông đóng vai này nhìn mặt rất ngu ngơ, vừa thấy đã buồn cười rồi :"))

2. Sáng cuối tuần hơi lười nên tôi tự cho phép mình xem phim. Phim Honey, của Nhật. Nghe tên phim đã biết là có thể yên tâm đến happy ever after. Mặc dù phim Nhật có những khi khá giáo điều và kiểu lịch sự hơi thái quá, nhưng xem phim về mấy cô cậu học sinh cũng thấy vui và ngọt ngào. 
Phim này làm tôi nhớ thời cấp 3. Hồi đấy khối 12 trường tôi có anh kia đẹp trai dễ thương, lại còn giỏi dancing nên sau buổi văn nghệ 20-11 anh này nổi tiếng khắp cả trường. Thế xong sáng nọ tôi đang cùng mấy cô bạn băng ngang qua sân trường thì thấy anh đẹp trai cũng đi cùng bạn theo hướng ngược lại. Tính tôi từ bé đã mê trai xinh gái đẹp, thành ra tôi chả nhớ gì đến mặt mũi, lao ngay đến gần hotboy và trầm trồ "oa, anh Trí đẹp trai nè!" =)) Ui dzời ơi, bị tôi nhìn chòng chọc nên anh Trí đẹp trai đỏ hết cả mặt mũi, vừa cười vừa mếu, còn bạn tôi và bạn anh nọ thì cười rần rần cả lên. 
Tương truyền từ đó về sau, cô gái nọ bị vận đen ám lên người, quen bao nhiêu bạn trai cũng đều là tự mình thích tự mình tán tự mình tỏ tình cả đấy, nên đừng hỏi sao tôi chán ghét làm con gái :))

3. Tôi đã biết tại sao em Tuli có thể quen anh người Trung Hoa lâu đến thế. Nghe cô Cuckoo và những chị em khác đồn, con trai bên Trung thời nay vừa đẹp vừa dễ thương, lại còn rất dịu dàng với con gái (và dịu dàng cả với nhau nữa :]]). Còn Sói thì bảo là con trai Hàn Quốc kiêu lắm. Còn Aryn lại bảo là con trai Nhật hơi nghiêm túc và cẩn trọng quá. Còn tôi thì bảo là tốt nhất đừng nghĩ đến con trai Việt Nam làm gì cho thêm buồn :))

4. Tôi bị mất tài khoản facebook và page Đốm. Thế giới Internet vốn chẳng phải bao la gì, chỉ như một cái bể cá lớn, những gì tôi nhìn thấy hằng ngày chẳng qua cũng chỉ trong phạm vi những đường kết nối của tôi với một nhóm người nhất định. Mất những đường kết nối ấy rồi là tôi chẳng thấy gì nữa, so với người mù cũng không khác là bao. Cũng may tôi chả quan tâm đến mạng xã hội cho lắm, có hay không cũng không việc gì.

5. Đi mấy vòng cái chợ rộng lớn mà không mua được một đôi dép đi trong nhà. Tôi khó tính quá ư...