11/9/18

Một hồi ức khác...



Ngày xưa, có một thằng bé chăn cừu thích nói dối. Nó hay lừa mọi người trong làng rằng có sói đến ăn thịt cừu để rồi cười khoái trá khi thấy ai cũng tưởng thật và hoảng hốt cả lên...

Ngày xưa, con ngõ nơi tôi sống chỉ lác đác vài mái nhà nằm lút giữa những vườn trà và cà phê, đều là mấy nhà viên chức hoặc buôn bán nhỏ nên gia cảnh cũng không khấm khá gì cho cam. 
Hai chị em tôi, một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi, là bé nhất, hay qua lại chơi với đám con nhà đối diện. Nhà đấy có ba chị em tầm hơn 10 tuổi, rất lì lợm, nghịch ngợm và hay ăn cắp vặt. Ngoài ra, một nhà khác trong xóm cũng có đứa con trai, nhưng nó ít giao du với bọn tôi vì nhà nó khi ấy khá giả hơn một chút. 
Có một lần, tôi trông thấy đứa con trai của nhà khá giả nọ làm vỡ đồ trong nhà. Nó sợ bố mẹ nó biết thì sẽ bị đánh đòn, nên nó im im vứt món đồ vỡ đi. Đợi bố nó đi làm về, nó liền chạy đến mách rằng thằng con trai hay ăn cắp vặt nhà bên kia đã ăn trộm món đồ ấy. Bố nó lao thẳng sang nhà kia và mắng nhiếc cả bọn, nào là bé tí mà đã quen thói trộm cắp, nào là bố mẹ không biết dạy con...  
Rõ ràng hôm ấy thằng con trai hay ăn cắp vặt đã không ăn cắp. Nó ra sức biện minh nhưng chẳng ai thèm nghe. Nó bị bố nó lôi vào nhà và tát cho liên hồi. Bọn trẻ con ban đầu còn xúm vào xem, nhưng thấy thằng bé bị đánh dữ dội quá nên thảy đều sợ hãi, tản mát đi chỗ khác chơi hết, chỉ còn mình tôi vẫn đứng chôn chân trước cổng, sốt ruột nghe tiếng đánh mắng mỗi lúc một to hơn và tiếng gào khóc mỗi lúc một lớn hơn. 
Chỉ loáng sau, tôi thấy thằng bé từ trong nhà lao ra, hai má đỏ vầng, tóc tai bết bát. Nó chạy đến gần ngay chỗ tôi đứng thì trượt phải nền đất ẩm ướt đầy rêu nên ngã lăn lông lốc. Cú ngã tựa giọt nước tràn ly, thằng bé, vừa oan ức vừa đau đớn khắp mình mẩy, ngồi bệt ra đất mà khóc rống lên. Rồi nó làm một chuyện khiến tôi lặng cả người: nó cúi gập người xuống, đập trán côm cốp vào nền đất cứng lạnh, vừa đập vừa thét "Sống nhục nhã thế này thì chết đi cho xong!". Nó cứ thét câu ấy mãi không ngừng.  
Tôi đứng đó, đờ người, hai tai ù cả đi. Trước mắt tôi chỉ còn hình ảnh vầng trán nhoe nhoét máu và bùn đất, hòa cùng màu nắng vàng lấp lánh len lỏi giữa những vạt lá cà phê xanh đen. Tôi không nhớ ngày hôm ấy mình đã về nhà bằng cách nào. 
Mười mấy năm sau, trong một lần tình cờ nghe người nhà tán chuyện, tôi mới biết gia đình đó đã lụn bại. Thằng bé khốn khổ trong ký ức của tôi đi làm công nhân và đột ngột chết lúc nửa đêm ở nhà trọ trong khu công nghiệp. Bố nó thành gã nửa tỉnh nửa điên. Còn chị nó đi tù vì tội trộm cắp. 
Cuối cùng, tôi nghĩ, chỉ còn lại mình tôi cô đơn mang theo sự thật nặng nề năm ấy mà đi suốt quãng đời buồn tẻ này. 

Khi chó sói đến thật, và lũ cừu của thằng bé bị ăn thịt hết, ai cũng bảo: Đáng đời, cho chừa cái tật nói dối đi. Nhưng có ai nghĩ đến chuyện "hôm đó chó sói hoàn toàn có thể ăn thịt cả thằng bé" đâu...