11/7/23

đi qua nửa năm

 



Sự suy sụp xảy đến với tôi vào một ngày nào đó cách đây khoảng nửa năm. Yên lặng, không hề báo trước.

 

Tâm trí tôi như một vũng nước tù đọng. Tôi thường cảm thấy khó thở vào buổi sáng và nằm khóc vào buổi chiều. Tôi không còn muốn làm bất kỳ việc gì, nhìn đâu cũng chỉ thấy bải hoải và chán ghét, phần lớn thời gian đều nằm bất động trên giường, cố ngủ trong hoang mang sợ hãi. Bác sĩ tâm lý kết luận tôi đang rơi vào khủng hoảng hiện sinh, dẫn đến trầm cảm ở mức độ nhẹ. Song nói chuyện với bà ấy không khiến tôi cảm thấy đỡ hơn, mà đầu tôi chỉ ngập trong hổ thẹn khi tôi luôn tìm cách chối quanh co trước những câu hỏi của bà. Ngoài ra, chi phí 1 triệu cho mỗi 60 phút tư vấn còn khiến mức độ trầm cảm của tôi tăng thêm một bậc. Chẹp chẹp...

 

Một vài bạn bè biết chuyện. Họ đều hỏi tôi rằng có phải chồng tôi đối xử không tốt và tôi bị áp lực hôn nhân không. Điều này khiến tôi thật ngạc nhiên. Không, tình cảm của tôi và thiếu niên luôn rất tốt, và vấn đề tâm lý của tôi chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. Trời ạ. Nếu không có cậu ấy đồng hành, hẳn tôi đã tự cho mình chầu trời rồi.

 

Tôi đã chật vật bước qua nửa năm như vậy. Cho đến hôm nay, tôi không cảm thấy suy sụp ghê gớm kinh khủng khiếp như thế nữa. Nhưng tôi thấm thía một điều rằng: có bao nhiêu người ngoài kia đã không thể bước qua như tôi, họ đã từ trên cao nhảy xuống và không đứng dậy được nữa, trong khi tôi vẫn còn cơ hội để vừa khóc vừa ăn rau câu cà phê. Tôi có chút trân trọng cái mạng của mình.

 

Bây giờ, tôi không dám chắc mình hoàn toàn ổn, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể vui vẻ nghĩ rằng trúng 100 tỉ Vietlot sẽ giúp tôi hết trầm cảm ngay thôi. Ấy vậy mà trong nửa năm qua, đã có những lúc tôi không nhận ra nổi tại sao mình đang hít thở nữa.

 

Đã có những lúc tôi tưởng mình hoàn toàn ngã xuống,

 

và sẽ không bao giờ đứng lên.





2 nhận xét:

  1. Rất nhiều người có một thời điểm hoặc giai đoạn như thế.
    Có người đi qua, có người tìm cách giải thoát. Cs mà, màu gì cũng có!

    Trả lờiXóa