9/4/13

Ngả nghiêng những hoa và nỗi nhớ





Hoa tháng Tư
Tháng Tư, tôi lại về ngồi dưới hiên nhà vào những đêm tĩnh mịch mà ngắm cây lá rung rinh in bóng lên tường. Ngọc lan đã bắt đầu mùa hoa mới. Sáng nào mẹ tôi cũng ra vườn ngắt lấy vài bông đem đặt lên cái đĩa sứ trắng xinh rồi để trong phòng khách, thỉnh thoảng lại cài cả hoa vào chiếc cặp ba lá chỉn chu phía sau đầu. Hương ngọc lan lúc thoang thoảng, lúc nồng nàn. Cây ngũ trảo ngay đầu hồi cũng đong đưa từng chùm hoa tím li ti theo chiều gió, hoa tím rơi như sao sa, phủ đầy một khoảng sân. Lộc vừng được mấy trận mưa lớn hồi đầu tháng, giờ đây cành lá rậm rì, từng chùm hoa dài bằng cả cánh tay rủ xuống, thành thử mỗi lần đi qua bên hông nhà đều phải cúi lom khom.
Tháng Tư thật đẹp. Phố núi yên bình. Con ngõ nhà tôi yên bình. Sân vườn cũng chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió đưa, và tiếng cây cối rì rào. Còn tôi thì cứ ngồi ngây ngốc. Bao nhiêu năm nay ít ở nhà nhưng tôi vẫn không bỏ được kiểu ngồi ngây người dưới mái hiên này mà nhìn đăm đắm khoảng không trước mặt, cứ ngồi vậy thôi, nghĩ chuyện nọ chuyện kia rồi cuối cùng hóa ra lại chẳng nghĩ được gì. Thỉnh thoảng, tôi cố hồi tưởng lại tháng Tư của những năm về trước. Ừ, trong những tháng Tư đó tôi đã làm gì nhỉ, tôi đã vui cùng ai và buồn cùng ai? Thật không thể mường tượng được, có lẽ tôi đã ngừng cố gắng nhớ lại mọi thứ mất rồi...


"Nhớ tớ nhiều không?"
Sói đã hỏi như thế vào tối qua, ngay khi tôi vừa bắt điện thoại, bằng cái giọng lém lỉnh vô cùng hiếm thấy. Cậu ta hẳn đang đứng tựa nghiêng vào tường, một tay cầm điện thoại, một tay nghịch nghịch những lọn tóc nâu thẫm loăn xoăn trên đầu, miệng thì cười tủm tỉm. Cái tên ấy là vậy, luôn biết rõ vị trí của mình trong lòng người khác, thỉnh thoảng tưởng đã biệt tích đi đâu nhưng rồi bất chợt lại ào về phía mình như cơn gió. Tôi đang mải ngẫm nghĩ như vậy thì đầu dây bên kia đột nhiên im bặt. Mấy giây sau, giọng nói ngọt như mật ong của Sói lại bật lên: "Này, có phải về nhà rồi là bắt đầu cái kiểu ngẩn ngơ đúng không?". Tôi cố gắng nặn ra một câu trả lời nhưng miệng như bị đông cứng lại. Sói tiếp tục cười khúc khích: "Biết ngay mà, hỏi giật một câu là ú ớ rồi đấy. Thôi trèo lên giường kéo chăn kín cổ đi rồi hãy ngẩn ngơ, nhớ chưa!".
Rốt cuộc thì cậu hiểu tôi nhiều đến thế nào hở Sói? Tôi biết mình đã thắc mắc điều đó trước khi chìm vào giấc ngủ. Còn cuộc điện thoại của chúng tôi đã kết thúc như thế nào thì tôi cũng chả nhớ nữa. Kỳ khôi thật!